[Dịch]Cực Võ
Chương 130 : Quên
Ngày đăng: 03:30 21/08/19
Ở bên trong lều lớn, sáu vị trưởng lão cùng nhau đặt xuống hiệp nghị, liền chậm rãi bước ra ngoài.
Trong chín vị trưởng lão của Thiên Ý Thành đã có Vương – Thần – Cơ – Độc – Sát – Tâm tham gia đánh cuộc.
Còn hai vị trưởng lão Đao – Kiếm vẫn bình chân như vại, căn bản không có ý nhúng vào thí luyện lần này.
Bất quá đếm đi đếm lại, cũng chỉ có 8 vị trưởng lão.
Thậm chí toàn bộ các vị trưởng lão ở đây, cũng chỉ cảm thấy có 8 người trong khi tại lều lớn rõ ràng, có đến 9 vị trưởng lão.
Vị trưởng lão cuối cùng trong Thiên Ý Thành – Nhân.
Nhân là một cái dị loại của Thiên Ý Thành, hắn lần này đương nhiên cũng có mặt trong lều trướng, bất quá mọi người trực tiếp bỏ qua hắn, trực tiếp không có ai để ý đến hắn, thậm chí cũng hoàn toàn quên đi hắn tồn tại.
Trong một góc tại lều trướng, Nhân lằng lặng quan sát tất cả, sau đó ánh mắt từ từ nhắm lại, một lần nữa để bóng tối nuốt chọn lấy bản thân mình.
Vị trưởng lão cuối cùng trong Thiên Ý Thành này không biết bằng cách gì, lại có thể xóa đi toàn bộ sự tồn tại của mình, trong mắt người khác.
Tất nhiên đối với 8 vị trưởng lão còn lại, bọn họ cũng không cảm thấy... mình quên đi hỏi Nhân trưởng lão, hay đúng hơn mà nói, bọn họ từ đầu đến cuối vẫn là quên đi sự tồn tại cuối cùng này.
Tám vị trưởng lão bước ra ngoài, chỉ có duy nhất Nhân vẫn ở lại trong trướng bồng.
Chỉ có khi đi ra ngoài... đi ra khỏi lều trướng, đám trưởng lão toàn bộ cùng nhau giật mình, ánh mắt nghi ngại nhìn vào bên trong.
Cơ thậm chí còn dùng ngón tay thon dài khẽ đẩy đẩy lưng Vương Thiên Nhất.
“Lúc nãy, ta bỏ quên Nhân đúng không?”.
Vương Thiên Nhân mắt cũng xuất hiện một tia kinh ngạc, rồi rất nhanh gật đầu.
“Ừ, hình như ta cũng bỏ quên hắn”.
.......
“Làm sao bây giờ?, chẳng lẽ đi vào gọi hắn ra?”.
.......
“Ngươi thích thì ngươi đi vào, ta không có hứng thú”.
......
“Ê, Sát ngươi đi vào rồi, trong chúng ta ngươi là gần Thiên Cấp nhất, không phải lúc nào cũng tự nhận mạnh nhất sao, vào gọi hắn ra đi?”
Vương Thiên Nhất lúc này khẽ mỉm cười, nhìn Sát.
Ngạc nhiên là Sát lập tức lắc đầu.
“Cút, muốn gọi bảo Tâm gọi, lão tử không gọi”.
Vương Thiên Nhất lại quay ra nhìn Tâm.
“Ây, ngươi là nhất phẩm địa cấp, nhỏ nhất trong đám chúng ta, đi gọi tên Nhân đó đi”.
Tâm trực tiếp khinh bì nhìn Vương Thiên Nhất, khóe miệng cong lên.
“Vương Bàn Tử, chúng ta quyết đấu không?, kẻ nào thua liền phải đi gọi Nhân?”.
Rốt cuộc...sau một loạt lời cò kè mặc cả, đẩy qua đẩy lại, vẫn là không ai đi gọi Nhân ra ngoài.
Đáng nói hơn là, Nhân – kẻ này cũng được cấp cho một đỉnh núi, bất quá liền do hai tên tông sư cảnh sát thủ đến tiếp nhận, Nhân từ đầu đến cuối, cũng không hiện ra. Tất nhiên không ngoại trừ trường hợp, hắn có hiện ra mà người khác quên đi.
Nhân trưởng lão, là một loại tồn tại cấm kỵ trong số 9 vị trưởng lão của Thiên Ý Thành, người duy nhất không ai dám nói chuyện, cũng không ai dám lại gần.
........
Tại quảng trường lúc này, thấy một đám trưởng lão đi ra, cho dù là Vô Song cũng phải im lặng mà nhìn.
Dựa theo Vô Song suy nghĩ, đoàn trưởng lão của Thiên Ý Thành sẽ có chín người,dù sao cũng là có chín ngọn núi, bất quá hắn không ngờ là, lại chỉ có tám nhân vật bước ra.
Đây cũng là lần đầu tiên, đám thí sinh ở quảng trường biết mặt các trưởng lão khác bên trong Thiên Ý Thành.
Trong tám người này, lấy Cơ cầm đầu.
Không phải Cơ là mạnh nhất mà vù cuộc khảo thí năm nay, đến nàng chủ trì.
Cơ rất đẹp, ít nhất là về mặt cơ thể nàng rất đẹp hơn nữa không hiểu tại sao ở trong thế giới này, chỉ cần là nữ nhân có thực lực thường sẽ không xấu.
Cho dù Cơ dùng khăn che mặt không cách nào nhìn rõ dung nhanh của mình khả năng nàng là một cái đại mỹ nhân cũng vô cùng cao.
Lại nói đến Cơ, đối mặt với đám thiên tài bên dưới quảng trường, Cơ chỉ nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt nàng lóe lên một tia ánh sáng kì dị.
Cơ lúc này, đang quan sát toàn bộ đám thiên tài tham dự vòng sát hạch cuối cùng của Thiên Ý Thành.
Khả năng mạnh nhất của Cơ không phải là võ công, nàng tự hào nhất liền là khả năng quan sát cùng phân tích, Cơ là chuyên gia lên kế hoạch hàng đầu của Thiên Ý Thành, cũng có thể coi là quân sư của Thiên Ý Thành.
Bất cứ ai bị Cơ dùng ánh mắt quét qua, đều cảm thấy có một thứ gì đó xuyên qua cơ thể mình, như muốn nhìn thấy tận bản tâm bên trong vậy, loại cảm giác này tương đối khó chịu.
Ánh mắt của Cơ chính là một loại tiên thiên thiên phú, Cơ có thể nhìn thấy những thứ không ai nhìn thấy.
Hay nói đúng hơn, thế giới trong mắt Cơ cùng thế giới người bình thường không có giống nhau.
Cơ trưởng lão sở hữu – Linh Dị Song Đồng Thiên Phú.
Bằng vào Linh Dị Song Đồng, Cơ hoàn toàn có khả năng đánh giá được thực lực của một người phi thường rõ ràng, bởi nàng nhìn thấy những thứ, người khác không thấy.
Cho dù là ngũ tuyệt cao thủ thậm chí ngũ đế cao thủ, về một mặt nào đó cũng không bằng được với Cơ.
Đôi mắt của Cơ chính là báu vật của Thiên Ý Thành.
Đội của Cơ chính là ‘dị’ đội trong lời Vô Song lúc trước.
Trong đội có hai người đáng chú ý, một gọi Sử Văn Tiến là cao thủ dùng côn, còn một kẻ gọi là Cổ Đại Ngưu.
Sử Văn Tiến, đương nhiên không có gì để nói nhưng Cổ Đại Ngưu thì khác.
Cổ Đại Ngưu kẻ này... không phải là không có nội lực mà là nội lực của hắn quá yếu đến mức Vô Song cũng không nhận ra.
Cổ Đại Ngưu là một cái tam lưu cao thủ... thậm chí chỉ là một cái nửa bước tam lưu cao thủ.
Ở độ tuổi này của hắn, nếu chỉ có cái thực lực này liền trời sinh phế vật, căn bản không cách nào đi được trên con đường võ học.
Tuy nhiên Cơ... lại nhìn ra một việc thú vị.
Cổ Đại Ngưu chính là được Cơ đặc cách, được nàng đặc cách cho tham dự vòng cuối cùng này, chỉ bởi nàng nhìn thấy đạo ấn mạnh mẽ trên người Cổ Đại Ngưu.
Để hiểu rõ hơn về đạo ấn, có lẽ không ai bằng Cơ. Cơ cũng không biết đạo ấn có tồn tại thật trên thế giới này hay không, nhưng nàng thật sự nhìn thấy.
Cổ Đại Ngưu trên người có một cái đạo ấn, nói rõ hắn đang bị cái gì đó giữ lại, không cách nào bộc lộ hết tiềm năng của mình ra.
Lần đầu tiên Cơ nhìn thấy Cổ Đại Ngưu, nàng còn hoảng sợ không thôi, trên người Cổ Đại Ngưu có tổng cộng 4 cái đạo ấn. Người bình thường cho dù có 1 cái đạo ấn thôi đã đủ nói lên kẻ này có không gian phát triển rất lớn, là một bảo tang để đào móc nhưng... một lần thấy 4 cái đạo ấn, Cơ căn bản chưa bao giờ nhìn thấy.
Trên đài cao, Cơ ánh mắt lóe qua Sử Văn Tiến cùng Cổ Đại Ngưu, sau đó nàng tiếp tục để ý các ứng viên khác.
Đầu tiên là ‘độc đội’. Kẻ dẫn đầu độc đội chính là Đường Vô Huyết.
Vừa nhìn thấy Đường Vô Huyết, sắc mặt của Cơ hơi hơi lạnh lại, nàng rốt cuộc cũng biết tại sao Độc lão muốn tăng cống hiến lên, Cơ không biết tên kẻ này, cũng không thèm quan tâm tên hắn nhưng vừa nhìn, Cơ đã đoán được họ đối phương, người này chắc chắn họ Đường.
‘Thục Trung Đường Môn?, Đường Môn cùng Thiên Ý Thành vốn có quan hệ rất tốt, cũng không lạ gì. Năm nay có người của Đường Môn tham dự, liền mệt rồi”.
Đương nhiên Cơ chỉ là nghĩ trong lòng, nàng sẽ không có nói ra.
Ánh mắt tiếp tục di chuyển đến người thứ hai, đây là nhân vật của ‘Sát Đội’.
Kẻ này lấy tên ‘Phong Nhất Trận”.
Vừa nhìn thấy Phong Nhất Trận, Cơ cũng hiểu tại sao Sát lấy đâu ra tự tin bỏ đến 1 vạn cống hiến trong trò chơi này.
Phong Nhất Trận là cao thủ dùng đao, nhưng trong mắt của Cơ chỉ thấy một cây búa, một cây búa màu vàng.
Loại hình ảnh này, Cơ cũng không lạ, đây chính là truyền nhân của nam phương – Đại Đao Môn.
Đại Đao Môn – Huyết Kiếm Môn cùng Chú Kiếm Sơn Trang ba thế lực này vốn là từ Đao Kiếm Môn tách ra, về lý mà nói cả ba thế lực này đối với Thiên Ý Thành đều là kẻ địch, dù sao Thiên Ý Thành Chủ đời đầu tiên – Độc Cô Cầu Bại là giết giết Đao Tôn.
Bất quá thời gian qua đi, có rất nhiều thứ thay đổi.
‘Cao thủ của Đại Đao Môn, lại thêm một cái siêu phàm cấp thiên tài?. Năm nay chẳng nhẽ Thiên Ý Thành bội thu?”.
Quan sát xong Phong Nhất Trận, Cơ ánh mắt bắt đầu nhìn đến đội hình của Vương Thiên Nhất.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Cơ đã muốn đập cho Vương Bàn Tử một trận.
“Khốn kiếp, tên béo kia vậy mà có át chủ bài mạnh như vậy?, tiểu tử kia là thần thánh phương nào?”.
“Đao thế thành hình, uy thế hóa hổ, nộ khí có thể xung thiên, tiểu tử kia là quái vật à?”.
Đây là lời đánh giá của Cơ dành cho Hồ Phỉ, trong mắt Cơ lúc này Hồ Phỉ chỉ sợ mạnh hơn Phong Nhất Trận ít nhất một bậc.
Cơ bản thân cũng sẽ không rõ tên của toàn bộ ứng viên tham gia khảo hạch lần này, nàng chỉ nhìn vào người nàng cho là mạnh nhất trong một đoàn đội mà thôi, vì vậy Cơ lập tức nghĩ đến Hồ Phỉ là nhân vật Vương Thiên Nhất lựa chọn.
Nếu Vương Thiên Nhất có con bài là Hồ Phỉ, bản thân Cơ liền cảm thấy tương đối áp lực, dù sao Hồ Phỉ cực mạnh, nếu công bình quyết đấu, bản thân Hồ Phỉ nói là vô địch trong cuộc thi lần này cũng không phải không có cơ sở.
“Tên tiểu tử cầm đao kia, chín phần lên là Nguyễn Vũ Phong đi? “.
Nghĩ đến đây, Cơ lại tiếp tục quan sát đội hình nhóm Vô Song, dù sao nàng cũng biết trong đội Vô Song có hai người được đề cử tham gia cái trò chơi này.
Nàng không rõ người còn lại là ai, đương nhiên nàng cũng sẽ không quan tâm, bằng vào Linh Dị Song Đồng, nàng chỉ cần tìm người mạnh thứ hai sau Hồ Phỉ, đương nhiên sẽ ra.
Sau đó Cơ bắt đầu một lần nữa quan sát.
Sau đó Cơ liền cảm thấy, trong đội ngũ của Vương Thiên Nhất, gần như không có ai cùng cấp độ với Hồ Phỉ, cũng không có ai đủ khả năng tiệm cận Hồ Phỉ.
Ánh mắt của Cơ, lần này xoáy về Mộ Dung Ảnh cùng Tây Môn Tuyết.
Trong mắt Cơ, Mộ Dung Ảnh là một cái bóng.
Tây Môn Tuyết lại là một đóa hoa máu.
“Hai cái tiểu nữ hài này, có chút đặc thù, có điều không đủ, ít nhất không đủ để tên béo kia thuyết phục Tâm lựa chọn đặt cọc 1 vạn điểm cống hiến”.
Cuối cùng... ánh mắt của Cơ nhìn đến Vô Song.
Sau đó trong sự kinh ngạc xen lẫn không hiểu của những vị trưởng lão xung quanh, Cơ vậy mà liên tục lùi lại ba bước, mới có thể ổn định cơ thể, sắc mặt trắng xanh thậm chí cơ thể xinh đẹp của nàng còn nhẹ nhàng gục xuống, đứng cũng không vững.
Vẻ mặt của Cơ, cực kỳ sợ hãi nhìn về phương xa.
Khi nhìn Vô Song, Cơ căn bản không thấy gì cả.
Lần đầu tiên nàng không nhìn thấy bất cứ cái gì.
Lần thứ hai nàng thử lại, cũng không thấy bất cứ cái gì.
Đến lần thứ ba nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy, Linh Dị Song Đồng của nàng liền có phản ứng.
Cơ nhìn thấy....
Thật ra chính Cơ nàng cũng không biết mình nhìn thấy cái gì.
Nàng rõ ràng cảm thấy, mình cực kỳ sợ hãi mà lùi lại, nhưng khi nàng ổn định tâm thần, nàng đột nhiên lại không nhớ ra, mình nhìn thấy cái gì.
Trong mắt Cơ có một tia mông lung, một tia khó hiểu, thậm chí là hoang mang.
Tất cả những việc này, Vô Song không có biết.
Tất cả những việc này, không ai biết.
......
‘Cơ?, có việc gì không?”.
Lúc này Sát liền lên tiếng, sau đó như muốn nâng Cơ lên, chỉ là Cơ cũng không cần hắn giúp, liền tự động đứng lên, khuôn mặt ẩn ẩn vẫn mang theo một tia sợ hãi có điều đối với Sát quan tâm, nàng chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Không chỉ sát, đám người Vương – Thần – Tâm... cũng lập tức lại gần Cơ, vẻ mặt có chút quan tâm
Cơ khác với tất cả các trưởng lão khác, nàng rất ít khi ra ngoài làm nhiệm vụ, không phải bởi vì nàng lười như Vương Thiên Nhất mà nà các trưởng lão không ai muốn nàng ra ngoài làm nhiệm vụ.
Cơ là quân sư của Thiên Ý Thành, là người xử lý nội chính của Thiên Ý Thành, nếu Cơ có việc gì, đám trưởng lão này tuyệt đối sẽ lo lắng.
“Không có gì, bắt đầu tràng khảo hạch cuối cùng – Tu La Thí Luyện thôi”.
Cơ cố gắng đứng lên, sau đó lại nhìn Sát.
“Ngươi chủ trì lần này đi, ta vào trong một lát”.
Cơ tiến vào bên trong, lại càng làm mọi người giật mình.
Lúc trước trong lều lớn không ai nhớ ra, còn có Nhân ở bên trong, thậm chí có Nhân tồn tại.
Nhưng khi đi ra ngoài, bọn họ liền phát hiện Nhân vẫn còn ở bên trong.
Nhân là vị trưởng lão đáng sợ nhất của Thiên Ý Thành, cũng là vị trưởng lão không ai muốn gặp nhất.
Cơ dĩ nhiên đi vào bên trong, chẳng lẽ muốn gặp Nhân?.
Đây chính là suy nghĩ chung của các vị trưởng lão ở đây.
......
Bên dưới đám người đương nhiên không có ai hiểu gì.
Từ lúc đám trưởng lão bước ra, chỉ thấy Cơ nhìn ngược nhìn xuôi một chút, sau đó lại thấy nàng hoảng sợ lùi lại, rồi ngã gục xuống.
Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh, cũng quá khó hiểu.
Chỉ thấy Cơ một mạch không nói gì, nàng xoay đầu trở lại lều trướng.
Nhìn theo bóng dáng của Cơ, đám trưởng lão không ai hiểu gì, bất quá đều cảm nhận thấy có một tia không ổn, tuy nhiên bọn họ lại hiểu Cơ quá rõ, nàng đã không muốn nói ra đảm bảo không ai có thể hỏi được.
Trong đám trưởng lão liền lấy Sát dẫn đầu, dù sao hắn cũng là địa cấp cửu phẩm sát thủ của Thiên Ý Thành, về lý thuyết, địa vị của hắn cao nhất.
Sát không giỏi nói, hắn chỉ giói giết người.
Bước ra một bước, trên người sát toát ra kinh thiên lệ khí, gần như nhuộm đỏ cả hư không xung quanh, khiến vô số thiếu niên bên dưới hoảng sợ.
Sát bước ra, nắm hai nắm đấm của mình lại, khớp xương cổ tay kêu lên răng rắc.
“Bản tọa là Sát trưởng lão của Thiên Ý Thành, đương nhiên bản tọa cũng không hy vọng các ngươi quên cái tên này”.
“Tiếp theo bản tọa liền nói với các ngươi về những việc tiếp theo phải làm đi”.
“Tiếp theo các ngươi phải đối mặt với Tu La Thí Luyện, không cần biết dùng thủ đoạn nào, không cần biết bằng cách nào, chỉ cần hoàn thành Tu La Thí Luyện liền có thể coi là thành công ra nhập Thiên Ý Thành, trở thành Thiên Ý Thành một thành viên”.
“Tu La Thí Luyện rất đơn giản, mỗi người các ngươi được cấp một lệnh bài, bên trong lệnh bài có một con số. Các ngươi có 90 người liền tổng cộng có 90 con số, từ 1 đến 90. Muốn vượt qua Tu La Thí Luyện yêu cầu cần phải tích lũy đủ 10 điểm, cái điểm số này liền nhìn vào lệnh bài của các ngươi”.
“Giữ được lệnh bài của bản thân, có thể thu được 5 điểm. Cứ thu được một tấm lệnh bài của người khác, đều được 1 điểm. Nếu kiếm được lệnh bài nghịch đảo liền có thể thu về 10 điểm”.
“Lệnh bài nghịch đảo là gì?, nói thẳng ra nếu ngươi là số 1 ngươi phải tìm lệnh bài số 90, nếu ngươi là lệnh bài số 2 liền phải tìm lệnh bài số 89 “.
“Không cần biết bằng thủ đoạn gì, sau 5 ngày tình từ khi thí luyện bắt đầu, tích lũy đủ điểm đi đến Thiên Ý Thành, liền có thể gia nhập”.
“Tuy nhiên gọi là Tu La Thí Luyện bởi nó còn có một cái Tu La Môn. Trong thời gian sinh tồn 5 ngày, các ngươi phải đối mặt với những kẻ mang lệnh bài số 0. Các ngươi phản kháng cũng được, chạy trốn cũng được, bản tọa không quan tâm. Tuy nhiên lệnh bài số 0 cũng có điểm tích lũy, điểm tích lũy của nó là 5”.
“Một vấn đề cuối cùng liên quan đến điểm tích lũy, kẻ nào tích lũy được càng nhiều điểm, sau này chỗ tốt nhận được trong Thiên Ý Thành càng lớn. Còn về kẻ nào cho đến nửa đêm ngày thứ 5 vẫn không đủ 10 điểm tích lũy, liền phải chết “.
“Nhớ kỹ, không quan tâm thủ đoạn, không quan tâm cách thức, tìm đủ điểm tích lũy đi đến Thiên Ý Thành trong 5 ngày, liền tính thông quan. Không thông quan, liền dùng mạng để lại”.
Sát nói xong, hắn cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu đi về phía đoàn đội của mình.
‘Các ngươi, đi theo bản tọa, đến điểm xuất phát’.
Sau đó trong mắt mọi người, ‘sát đội’ liền lũ lượt rời đi.
Chín vị trưởng lão, chín đoàn đội, có chín nơi xuất phát khác nhau.
Tiếp theo lần lượt Vương – Thần – Độc – Đao – Kiếm – Tâm, sáu vị trưởng lão còn lại cũng dãn người của mình rời đi.
Đến cả ‘Nhân Đội’ cũng được hai cái Tông Sư cao thủ đưa đi.
Trong doanh trại này chỉ còn một mình ‘Cơ Đội’.
Đây là đội hình có Sử Văn Tiến cùng Cổ Đại Ngưu.
Đội hình này không thấy Cơ xuất hiện, liền tương đối không hiểu gì, trong lòng trái lại có chút hoang mang.
Chỉ có duy nhất Cổ Đại Ngưu, vẫn đứng một mình một phương, gãi đầu cười hề hề quan sát xung quanh.
Về phần Sử Văn Tiến, hắn trong mắt cũng không có áp lực chút nào, dù sao thực lực của hắn đến đâu, hắn vẫn biết.
Mục tiêu của Sử Văn Tiến từ đầu đến cuối vốn không phải 10 điểm, hắn càng muốn có nhiều tích lũy hơn nữa.
Sử Văn Tiến người này, tham vọng rất lớn, xuất thân cũng rất tốt, cha của hắn là Cẩm Y Vệ Thiên Hộ - Khách Quảng Tiên.
Với xuất thân của Sử Văn Tiến, hắn dễ dàng có thể lấy được lệnh bài màu xanh, bất quá hắn lựa chọn lệnh bài màu đen chỉ bởi hắn tự tin vào khả năng của mình.
Hắn không xuất thân từ giang hồ, hắn là Đại Thanh đời này một vị thiên tài.
Ánh mắt Sử Văn Tiến rất cao, thậm chí cả Hồ Phỉ hắn cũng không để vào mắt, người duy nhất Sử Văn Tiến kính phục chỉ có Đại Thanh Đệ Nhất Công Tử - Phúc Kiến An.
Sử Văn Tiến lúc này nhìn vào lều lớn, không thấy gì, sau đó lại nhìn Cổ Đại Ngưu, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Hắn không hiểu Cơ vì lý do gì lại cho phép một cái phế vật ngu ngốc kia vào tổ đội với hắn?.
Sử Văn Tiến xuất thân từ triều đình, hắn đương nhiên hiểu rõ về Tu La Thí Luyện hơn đám người Vô Song nhiều lắm.
Đương nhiên cho dù có khinh thường Cổ Đại Ngưu, Sử Văn Tiến sẽ không đụng đến đối phương, mấy năm tiếp theo hắn còn ở trong Thiên Ý Thành, hắn liền không muốn đắc tội Cơ trưởng lão.
Ai biết Cổ Đại Ngưu có phải con rơi Cơ hay không?.
Khi mà Cơ chưa xuất hiện, Cơ Đội căn bản không thể hành động, cũng không được cấp lệnh bài để hành động, điều này dẫn đến bọn họ sẽ phải xuất hiện chậm hơn các nhóm khác nhiều.
Bất quá đây là việc mấy tiểu tử kia, lúc này Cơ không có quan tâm, ít nhất lúc này Cơ không quan tâm.
Cơ đang đứng trong lều trướng, nàng đứng đó như dính định thân thuật vậy, cứ muốn nói, sau đó lại thôi.
Đây là một loại hành động cực kỳ khó hiểu, cho đến khi trước mặt Cơ xuất hiện một nhân ảnh.
Người này toàn thân trùm kín bởi một tấm áo choàng đen, trên mặt cũng được mặt nạ che đi.
Đáng nói mặt nạ của người này là một cái mặt nạ vô diện.
Cơ vừa nhìn thấy hắn, liền khẽ giật mình, sau đó thở ra một hơi.
Nàng rốt cuộc cũng nhớ, mình phải nói cái gì
Nhân cũng không nói gì, chỉ là nhìn Cơ.
Cơ thấy thế liền cười khổ, kẻ đứng trước mặt nàng quá kinh khủng.
Bản thân Cơ giữ rất nhiều sổ sách bên trong Thiên Ý Thành, vì vậy có một số thứ nàng biết nhiều hơn đám trưởng lão khác.
“Nhân trưởng lão... à không Nhân hộ pháp. Ta có một việc muốn ngài chỉ giáo”.
Nhân hơi hơi nhíu mày, vẫn là không lên tiếng.
“Lúc nãy, Song Dị Linh Đồng của ta có quan sát một cái tiểu tử, một cái cực kỳ xinh đẹp tiểu tử.... sau đó liền không có sau đó, ta không có cách nào nhớ ra, ta rốt cuộc nhìn thấy tiểu tử đó có cái gì “.
“Cơ chỉ là đến đây, thông báo với hộ pháp đại nhân mà thôi”.
Nhân lúc này, trong mắt mới thật sự bắt đầu hiện ra một tia hứng thú.
Giọng nói có chút già nua vang lên.
“Ngươi nhìn vào hắn, ngươi liền không thấy gì?, ngươi quên cũng như... quên chính ta?”.
Cơ lập tức hoảng sợ gật đầu.
“Đúng vậy.... ta quên toàn bộ, cứ như quên ngài vậy”.
Nhân bắt đầu lặng đi, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, một bước bước ra, tiêu thất ngay giữa thiên địa.
Khi mà Nhân biến mất, Cơ đột nhiên sững người, sau đó bắt đầu nhìn xung quanh, khuôn mặt mang theo vài tia nghi hoặc không rõ.
Nàng rốt cuộc, là đang nói cái gì?.
Nàng rốt cuộc là vừa nói với ai?.
Nàng căn bản không nhớ.
Đương nhiên chính vì không nhớ, Cơ một lần nữa rùng mình.
Nàng biết nàng chắc chắn vừa gặp Nhân.
Nhân là ai?, kẻ này không ai biết xuất thân, chỉ biết hắn là một trong chín vị trưởng lão của Thiên Ý Thànnh.
Những thứ khác, không ai nhớ nổi.
........
Tiểu Mục: Ngốc Ngốc Ngưu.
Tô Châu là một đại thành thị của trung nguyên, nhưng đại thành thị không có nghĩa ai cũng sẽ giàu có, cũng sẽ no đủ.
Ở cách thành Tô Châu 30 dặm, có một cái thôn nhỏ gọi là Thiết Gia Thôn.
Thiết Gia Thôn chuyên môn rèn gia cụ, sau đó mang đến Tô Châu bán, kết hợp với gieo trồng làm nông, lên núi săn bắn, thôn dân bên trong Thiết Gia Thôn cũng tính là đủ ăn.
Bên trong Thiết Gia Thôn có một ngôi nhà nhỏ, nằm ở cực động của thôn.
Ngôi nhà này có một đôi mẹ con, người mẹ đã hơn 40 lại là thôn quê nữ nhân, đương nhiên không xinh đẹp gì, khuôn mặt có vài phần chất phát, nàng được người trong thôn gọi là Ngưu thẩm.
Ngưu thẩm bình thường ở nhà chính là nuôi một đàn gà, dệt vài tấm vải mang đi bán, cuộc sống có khó khăn nhưng chưa đến mức chết đói bất quá Ngưu thẩm cũng là người số khổ.
Ngưu đại thúc mất sớm, để Ngưu thẩm một mình nuôi con, con trai của bà đặt tên là Ngưu Thiết Đảm.
Bất quá trong thôn không ai gọi Ngưu Thiết Đảm cả, người ta gọi hắn là Ngốc Ngốc Ngưu, bởi Ngưu Thiết Đảm rất ngốc, thậm chí là ‘thiểu năng’.
Ngưu Thiết Đảm 1 tuổi biết đi, 5 tuổi biết nói, 10 tuổi còn chưa có biết chữ. Điều duy nhất bù lại là, Ngưu Thiết Đảm rất khỏe, hắn cho dù chỉ là một đứa bé đã khỏe hơn rất nhiều nam nhân trai tráng trong thôn. Nói ông trời lấy đi trí tuệ rồi ban cho hắn sức khỏe kinh người không phải là không có lý.
Cũng vì Ngưu Thiết Đảm vô cùng khỏe, hắn liền nhận việc đồng áng trong thôn, cũng vì vậy gia đình của Ngưu thẩm không tính là đói, vài năm qua cũng có của ăn của để, ít nhất Ngưu thẩm mỗi dịp tết đến, có thể may thêm vài bộ quần áo đẹp cho đứa con này.
Cuộc sống cứ thế cứ thế trôi qua, đến năm Ngưu Thiết Đảm 15 tuổi.
Cũng không biết từ bao lâu, Ngưu Thiết Đảm thường có thói quen tối tối chạy ra ngọn đồi sau nhà.
Nếu có người hỏi hắn, hắn sẽ nói đi tập thể dục. Cũng vì Ngưu Thiết Đảm ngốc, cũng không có ai hoài nghi hắn, mọi người chỉ cười cười, đến cả mẹ hắn Ngưu thẩm cũng không để ý đến hành động này, dù sao Ngưu Thiết Đảm vẫn lành lặn trở về là được, hơn nữa không phải sức khỏe của hắn cũng ngày càng tốt sao?.
......
Ngưu Thiết Đảm hàng đêm, vẫn chạy ra ngọn đồi sau thôn.
Hắn đến nơi đây, đã 10 năm.
Ngưu Thiết Đảm năm 5 tuổi vẫn chưa biết nói, Ngưu thẩm liền dùng hết tiền bạc, đưa hắn đến Tô Châu tìm y sư.
Lần đó Ngưu Thiết Đảm nhìn thấy một võ quán trong Tô Châu Thành, hắn liền thích thú không thôi, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, câu đầu tiên hắn nói, liền là ‘ thích’.
Không ai biết hắn ‘thích’ gì, nhưng đúng là từ đó Ngưu Thiết Đảm có thể nói, đồng thời mỗi tối, hắn đều chạy đến ngọn đồi sau nhà.
Nếu có ai nhìn thấy, sẽ biết Ngưu Thiết Đảm làm gì.
Mười năm như một, ngày nào cũng thế, hắn liền luyện đứng tấn, sau đó một tay đấm ra, một tay thu về.
Cái hình ảnh này, là hình ảnh năm đó hắn nhìn thấy tại võ quán – trung bình tấn.
Chỉ cần có thời gian rảnh, Ngưu Thiết Đảm đều làm như vậy, bất kể nắng mưa.
Đêm hôm đó, Ngưu Thiết Đảm cũng luyện quyền nhưng hắn luyện quyền không phải một mình.
Trước mặt Ngưu Thiết Đảm, có một cái lão nhân, râu tóc bạc phơ.
Lão nhân này toàn thân đều mặc đạo bào toát lên một loại tiên phong đao cốt.
Lão nhân nhìn Ngưu Thiết Đảm đứng trung bình tấn, chỉ khẽ mỉm cười.
“Ngươi thích học võ?”.
Ngưu Thiết Đảm đối với lão nhân hỏi, lập tức thật thà gật đầu.
“Vâng, cháu thích học võ”.
“Vậy sao ngươi chỉ luyện đi luyện lại một chiêu này?”.
Lão nhân lại hỏi.
Ngưu Thiết Đảm liền thu quyền, sau đó gãi đầu.
“Cháu không biết chiêu nào khác, bất quá tập nhiều thành quen, lại cảm thấy sức khỏe càng ngày càng tốt, liền luyện tiếp”.
Lão nhân với câu trả lời của Thiết Đảm chỉ cười cười.
“Nhìn kỹ một chút, lão phu dạy ngươi một bộ quyền pháp, dùng tâm mà nhớ”.
Ngưu Thiết Đảm nghe vậy lập tức vui vẻ vô cùng, hắn tập trung hết sức quan sát bộ quyền pháp kia bất quá sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Khi mà lão nhân thu quyền lại, khẽ liếc nhìn Ngưu Thiết Đảm, giọng nói có chút oán trách.
“Tiểu tử ngươi sao mặt lại nghệt ra vậy?, chẳng nhẽ không chú ý quan sát?”.
Ngưu Thiết Đảm liền đỏ mặt gãi đầu.
“Cháu... cháu không nhớ được, quá khó”.
Lão nhân liền ngẫn ra, vẻ mặt hơi hơi âm trầm.
“Không nhớ được?, không nhớ được bất cứ chiêu nào?”.
Ngưu Thiết Đảm càng là hoảng sợ, liên tục gật đầu.
“Không nhớ được chiêu nào cả... cháu... xin lỗi ông”.
Chỉ là Ngưu Thiết Đảm không tưởng tượng được, lão nhân kia bước ra một bước, bàn tay nhẹ ấn vào ngực hắn, thân hình Ngưu Thiết Đãm liền ngã ngồi xuống mặt đất.
Từ trong tay lão nhân, rơi xuống một tấm hắc lệnh.
Lão nhân nhìn Ngưu Thiết Đảm, rồi nhẹ vuốt bộ râu dài màu trắng.
“Sau này, Ngưu Thiết Đảm ngươi liền làm đệ tử của lão phu đi, cầm lấy tấm hắc lệnh này, sẽ có người đưa ngươi lên Vương Bản Sơn. Nhớ kỹ nếu ai hỏi tên liền nói tên mình là Cổ Đại Ngưu”.