[Dịch]Cực Võ
Chương 153 : Đêm dài (2)
Ngày đăng: 03:30 21/08/19
Đêm dài, trăng sáng vằng vặc, cái rét thê lương nơi núi rừng.
Tất nhiên đối với cao thủ chân chính, cái rét bên ngoài căn bản không là gì, chỉ có cái rét trong lòng... liền mới là vấn đề.
Vô Song không hiểu tại sao ba người trước mặt không có ra tay tấn công luôn hai người nhưng hắn biết đội ngũ của Phong Nhất Trận chỉ sợ... lành ít dữ nhiều.
Mùi máu huyết quyện với làn gió se lạnh kia căn bản không lẫn đi đâu được.
Tất nhiên một đội ngũ nhất lưu cao thủ bị giết sạch như vậy đúng là khiến Vô Song cùng Hồ Phỉ khó mà tưởng tượng, tuy nhiên cái càng không thể tin được liền là Phong Nhất Trận.
Phong Nhất Trận dĩ nhiên bị thương nặng đến mức vừa nhìn thấy Hồ Phỉ xuất hiện liền gục xuống, căn bản không kịp nói câu nào?, đây rốt cuộc là tình huống gì.
Phong Nhất Trận mạnh thế nào bản thân Vô Song cũng tương đối hiểu rõ, kẻ như Phong Nhất Trận bình thường cười cười nói nói chưa bao giờ nghiêm túc nhưng một khi chiến đấu sức mạnh của hắn rất đáng sợ, vậy mà thần không biết quỷ không hay lại bị đánh bại như vậy?.
Nhìn thấy đại đao của Phong Nhất Trận nằm im một góc dưới đất, Vô Song lòng liền lạnh lại, trận chiến giữa Phong Nhất Trận cùng đám người kia căn bản sẽ không diễn ra trong thời gian quá lâu, từ lúc Phong Nhất Trận kêu lên một tiếng đến lúc hắn điên cuồng bỏ chạy chỉ sợ... vài giây đồng hồ.
Vô Song nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra, bằng vào vài giây đồng hồ làm cách nào đánh bại được Phong Nhất Trận?.
Nếu có sự xuất hiện của Đại Tông Sư cao thủ thì còn dễ nói tuy nhiên Đại Tông Sư cường giả giết chết Phong Nhất Trận chỉ cần 1 chiêu, dỗi hơi đâu mà để Phong Nhất Trận chạy thoát?.
Càng nghĩ càng rối, càng nghĩ lại càng không ra.
..........
Trước cửa hang động lúc này không khí có chút yên tĩnh, hai người Vô Song cùng ba sát thủ của Thiên Ý Thành vẫn là đang quan sát nhau, không ai có dấu hiện động thủ cả.
Thời gian chậm rãi đi qua, vài giây đồng hồ mà thôi nhưng cứ như vài năm vậy, Vô Song dần dần có thể cảm nhận được một thứ áp lực vô hình đáng sợ đang càng ngày càng đè lên bản thân hắn.
Khi mà đám đội ngũ của Vô Song đi ra ngoài, không khí lại càng thêm vài phần quỷ dị.
Bên Vô Song có những ai?.
Ngoại trừ Vô Song cùng Hồ Phỉ ra còn có Đường Vô Lệ đi ra.
Đồng thời theo sau tất nhiên là đám người Hùng Bì, Hùng Đảm, Phi Lưu, Mộ Dung Ảnh, Đường Ngạo, Đường Dần, Đường Phong thậm chí cả Cổ Đại Ngưu cũng đi ra.
Về phần đối phương có ai?
Vẫn chỉ đơn giản là 3 tên sát thủ của Thiên Ý Thành đứng đó.
Chênh lệch hoàn toàn về số lượng nhưng toàn bộ cao thủ bên phía Vô Song khi đối mặt với ba người này thậm chí còn bị lấn áp.
Tiếp theo chỉ thấy sắc mặt của Đường Vô Lệ trở nên cực kỳ ngưng trọng, hắn nhìn chằm chằm vào ba thân ảnh trước mặt.
“Các ngươi vậy mà là Huyền Cấp sát thủ?, từ khi nào mà Tu La Môn cho phép cả Huyền Cấp sát thủ tham dự?”
Câu nói của Đường Vô Lệ cũng giúp Vô Song giải thích, vì cái lý do gì ba người trước mặt cho Vô Song cảm giác mạnh mẽ đến vậy, không ngờ lại là Huyền Cấp sát thủ của Thiên Ý Thành.
Đã tiến vào Thiên Ý Thành có lẽ ngoại trừ Vô Song ra không ai biết đến Thiên – Địa – Huyền – Hoàng bốn cấp sát thủ của nơi đây.
Thiên Ý Thành hoàng cấp sát thủ căn bản chỉ là pháo hôi, trên giang hồ không có bao nhiêu người sẽ chú ý.
Thiên Ý Thành huyền cấp sát thủ lại khác, bọn họ đều là khối xương cứng, là lực lượng chiến đấu chính thức của Thiên Ý Thành, là thanh lợi kiếm sắc nhất của Thiên Ý Thành.
Hoàng cấp sát thủ thất bại là việc thường nhưng huyền cấp sát thủ thất bại... lại là một vấn đề khác.
Khi mà huyền cấp sát thủ ra tay, rất ít khi thất bại hống hồ đây là một tổ đội huyền cấp sát thủ?.
Đáp lại lời nói của Đường Vô Lệ, Thiên Phủ chỉ cười nhẹ rồi khẽ gật đầu.
“Đường công tử không hổ là xuất thân Đường Môn chỉ cần nhìn một cái cũng đoán ra chúng ta là huyền cấp sát thủ, bất quá Thiên Ý Thành không có phá vỡ quy củ, chúng ta ngày hôm qua phạm trọng tội, vừa vặn bị hạ xuống Hoàng cấp “.
Nói xong Thiên Phủ liền cười gằn bởi hắn nghe được tiếng bước chân.
Tiếng bước chân kia rất nặng, mười phần nặng nề nhưng lại cho người khác cảm giác chắc chắn không thể đẩy lùi, một loại khí thế chậm rãi nhưng lại bẻ gãy nghiền nát tất cả mọi thứ trên đường, giống... một con voi đang tiến tới vậy.
Tất nhiên nói thì là nói quá nhưng cảm giác mà Cự Môn mang lại thì đúng là như vậy, trong bóng đêm thân hình to lớn của hắn xuât hiện, cho dù toàn thân che bởi hắc y cũng không thể che hết toàn bộ thân thể hắn lại thêm cây cự thuẫn ở sau lưng càng làm cho người ta cảm giác khủng bố.
Cự Môn... đến rồi.
Thiên Ý Thành có Thiên Ý Bảng hay còn gọi là Huyết Sát Bảng, trong bảng phân Thiên – Địa – Huyền – Hoàng bốn cấp.
Những cao thủ mạnh mẽ nhất của Hoàng cấp chưa chắc đã thua 5 vị trí xếp cuối Huyền cấp, ví dụ như Hoắc cô nương tuy nhiên Hoắc cô nương cho dù có mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể vượt qua vị trí số 15.
Vị trí số 15 là một cái rãnh của Huyền Bảng, thực lực của số 15 là một cột mốc, một cột mốc mới về chiến lực.
Cự Môn hắn không phải số 15, hắn là số 14.
Cự Môn xuất hiện, đám người Thiên Phủ lập tức tự tin hơn nhiều, có Cự Môn ở đây sao có thể thua?.
Cự Môn xuất hiện cũng làm đám người Vô Song sắc mặt âm trầm hơn rất nhiều, người này tuyệt đối là quái vật ít nhất là với thực lực đám người Vô Song hiện nay không có ai mạnh hơn nổi người này, cho dù là Hồ Phỉ.
Cự Môn đi tới, ánh mắt như hổ quan sát tất cả, khuôn mặt dưới lớp mạng đen khẽ giật giật, đối với Đường Vô Lệ đang đứng đó, Cự Môn nhếch miệng.
“Đường công tử, chúng ta là người Thiên Ý Thành cũng không muốn đụng vào Đường Môn các ngươi, Đường công tử nếu không muốn hại thân, vẫn là nên rời khỏi đây thì hơn”.
Không ai ngờ, câu nói đầu tiên của Cự Môn lại là như vậy, tất nhiên về tình về lý câu nói này đều đúng.
Đường Môn cùng Thiên Ý Thành đi lại rất gần hơn nữa Độc Trưởng Lão của Thiên Ý Thành có quan hệ rất sâu cùng Đường Môn, giết chết Đường gia tam thiếu là việc không sáng suốt, hơn nữa còn có thể giảm chiến lực bên Vô Song, thử hỏi còn việc nào vẹn cả đôi đường hơn?.
Đường Vô Lệ nghe vậy thân hình khẽ giật giật một chút.
Bằng vào tính cách của hắn cho dù đối thủ là Tông Sư cao thủ hắn cũng khinh thường bỏ chạy, hắn cũng là một kẻ điên.
Tuy nhiên kẻ điên cũng phải có lúc tỉnh, lời nói kia hắn không quan tâm nhưng em gái hắn lại quan tâm.
Chính vì là người Đường Môn bản thân Đường Vô Lệ hiểu rõ nhất Huyền cấp sát thủ lợi hại thế nào.
Nếu ở đây có Phong Nhất Trận, Đường Vô Lệ dám đánh nhưng không có Phong Nhất Trận lại là một việc khác.
Đường Vô Lệ không biết tại sao Phong Nhất Trận lại bại thảm như vậy nhưng đúng là Phong Nhất Trận đã bại, bọn họ liền trở thành thế thiếu người.
Lấy bốn nhất lưu cao thủ đấu cùng bốn tông sư cao thủ đã khó, còn muốn lấy ba nhất lưu cao thủ đấu bốn tông sư cao thủ?, cái này nghĩ càng không nên nghĩ huống hồ kia còn là cao thủ Huyền Bảng của Thiên Ý Thành.
Tất nhiên Đường Vô Lệ hắn sẽ không rời đi, hắn không biết tại sao mình có cái suy nghĩ ngu đần này, nhưng hắn chỉ biết hắn sẽ không rời đi. Đây coi như là bản năng đi.
Đường Vô Lệ nhẹ thở ra một hơi, sau đó đối với Cự Môn hơi hơi gật đầu.
Đối phương ít nhất đã mở miệng với hắn, không cần biết vì lý do gì Đường Vô Lệ cũng có chút cảm kích.
“Ta muốn hỏi một chút, đây là nhiệm vụ của các ngươi hay là nhiệm vụ Tu La Môn?”.
Đường Vô Lệ hỏi câu này rất có ý vị.
Đối với Đường Vô lệ, Cự Môn ánh mắt lóe lên sau đó mỉm cười.
“Nhiệm vụ đoàn đội”.
Nhiệm vụ đoàn đội chính là nhiệm vụ do tổ đội sát thủ tự mình tiếp nhận, nhiệm vụ dạng này là nhiệm vụ không bao giờ muốn thất bại, đã nhận nhiệm vụ liền dùng toàn lực để làm.
Còn nhiệm vụ Tu La Môn thì khác, làm cũng được, không làm cũng là không sao.
Đường Vô Lệ lập tức không nói thêm câu nào với Cự Môn, cánh tay khẽ đưa ra vỗ nhẹ vào ngực Đường Ngạo ở bên cạnh.
“Ngạo, mang Tiếu Tâm đi, Phong, Dần các ngươi đi theo”.
Đường Ngạo nghe vậy lập tức biến sắc, thậm chí Đường Dần cùng Đường Phong đồng thanh hô.
“Thiếu gia, không được chúng ta sao có thể...”.
Chỉ là bọn họ chưa nói xong đã bị ánh mắt băng lãnh của Đường Vô lệ toàn bộ ngăn lại.
“Phế vật là vô dụng, cút”.
Câu nói ngập tràn lãnh huyết, Đường Vô Lệ lúc này một lần nữa trở lại làm Đường Vô Lệ của ngày thường, nhưng Đường Phong cùng Đường Dần căn bản không có lấy một tia oán hận, trên mặt chỉ có sự xấu hổ.
Bọn họ quá yếu, quá yếu căn bản không có tư cách ở lại.
Nhất lưu cao thủ trong cùng thế hệ có thể coi là một cường giả nhưng so với thực lực tổng thể của võ lâm, căn bản không có gì.
Cự Môn nhìn lựa chọn của Đường Vô Lệ, ánh mắt hơi hơi lóe lên.
Bản thân hắn vốn muốn lừa Đường Vô Lệ rời đi sau đó giải quyết Hồ Phỉ trước rồi lại tiêu diệt Đường Vô Lệ.
Chỉ cần Đường Vô Lệ rời đi mọi việc liền trở nên cực kỳ dễ dàng, bọn họ có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều rất nhiều.
Có thể làm mọi việc dễ dàng ai lại muốn tăng độ khó?.
Hôm nay mới là cuối ngày thứ 3 mà thôi, còn 2 ngày nữa, Đường Vô Lệ trừ khi chạy xuống địa ngục nếu không không có cách nào thoát được sự truy đuổi của Huyền cấp sát thủ.
Cự Môn thật sự không ngờ Đường Vô Lệ lại chọn ở lại, đồng thời câu nói của Đường Vô Lệ làm Cự Môn hơi có suy nghĩ.
Nếu đám Đường Ngạo – Đường Dần – Đường Phong rời đi cũng giúp bọn họ rảnh tay phần nào tuy nhiên... vẫn là không được.
Cho dù có chỗ dựa tương lai là đại quan trong triều thì đây cũng vẫn là phương nam, Đường Môn ở phương nam rất đáng sợ, Cự Môn thật không dám để đám người Đường Môn này bỏ đi, hắn không chịu nổi Đường Môn báo thù.
Cự Môn khoanh hai tay lại, ánh mắt nhìn về phía trước sau đó thản nhiên gật đầu.
“Nếu Đường công tử đã muốn như vậy ta cũng sẵn lòng bồi tiếp, vậy trước khi thực hiện nhiệm vụ vẫn là mời Đường tiểu thư rơi đi trước, tránh ngộ hại đến tiểu thư”.
Đường Vô Lệ nghe vậy, sắc mặt hơi hơi dãn ra.
Hắn không cần nói gì, Đường Ngạo cũng lập tức chạy vào trong hang động sau đó mang Đường Tiếu Tâm ra.
Đường Tiếu Tâm năm nay 12-13 tuổi, cô bé này có mái tóc búi cực kỳ xinh đẹp khuôn mặt trắng ngần ẩn dấu sau lớp mạng che mặt, nàng năm nay đã có thể coi là một thiếu nữ.
Một thiếu nữ đang lớn, một thiếu nữ mới bắt đầu bước những bước đầu trên con đường trưởng thành, mang theo 3 phần hồn nhiên, 3 phần mít ướt cùng 4 phần... bướng bỉnh.
Đường Tiếu Tâm rất yếu, nàng thậm chí còn không có khả năng tự bảo vệ bản thân mình, ở Vương Bản Sơn này nàng chỉ là gánh nặng tuy nhiên... nàng vẫn phải đến Thiên Ý Thành.
Đường Tiếu Tâm đến Thiên Ý Thành không phải để cầu mạnh thêm, Đường Môn vốn không coi trọng nữ tính đệ tử, sứ mệnh của Đường Tiếu Tâm chính là cố gắng xin vào môn hạ của Thần Trưởng Lão.
Trong chín vị trưởng lão của Thiên Ý Thành, chỉ có Thần Trưởng Lão thu người không nhìn thực lực, không nhìn tuổi tác, chỉ cần hợp mắt Thần trưởng lão nàng sẽ thu đệ tử. Năm ngoái chính Thần trưởng lão đã gật đầu với Đường Môn cùng Đường Tiếu Tâm, chỉ cần Đường Tiếu Tâm vượt qua Tu La Thí Luyện nàng liền nhận Đường TIếu Tâm làm đệ tử.
Đây là lý do duy nhất, để Đường Tiếu Tâm có thể nhận được tài bồi của gia tộc, trong một năm ngắn ngủi có thể trở thành nhị lưu cao thủ cũng là cách duy nhất để Đường Tiếu Tâm được gia đình mình coi trọng.
Nhân vật cần bảo vệ nhất của Đường Môn lúc này không phải là Đường Vô Lệ mà là... Đường Tiếu Tâm.
Đường Vô Lệ hắn... thành công hay thất bại cũng không ai quan tâm thậm chí... hắn có chết cũng không ai quan tâm.
Đường Môn chỉ cần có một cái Đường Quan Nam liền đủ.
Đây chính là quyết định cảu các trưởng lão bên trong Đường Môn.
Việc này có lẽ chính Đường Vô Lệ cũng không biết.
.......
Đường Ngạo rất nhanh mang Đường Tiếu Tâm ra ngoài bất quá Đường Tiếu Tâm lúc này nước mắt giàn giụa, đôi chân nhỏ đạp loạn trong hư không.
“Đường Ngạo, chết tiệt ngươi bỏ ta ra... chết tiệt bỏ ta ra, ta không đi, ta không đi”.
Đường Tiếu Tâm khóc rất lớn cũng rất thương tâm tuy nhiên nàng làm được gì?.
Nàng chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm căn bản không cách nào thoát khỏi đôi tay Đường Ngạo kia.
Nàng thực sự không cam tâm, vì cái gì nàng vô dụng như vậy?, lần Đường Vô Lệ quyết đấu cùng Hồ Phỉ nàng là gánh nặng.
Lần này nàng cũng gánh nặng.
Thậm chí Đường Tiếu Tâm còn cố gắng dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Đường Vô Lệ, nàng không muỗn xa ca, đáng tiếng Đường Vô Lệ lúc này lại đang nhìn sang một nơi khác, vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.
“Rời đi “.
Không phải Đường Vô Lệ không muốn nhìn Đường Tiếu Tâm, chỉ là hắn không dám nhìn tiếp.
Lạnh lùng nói ra hai chữ, sau đó Đường Vô Lệ chậm rãi nắm chặt bàn tay, ánh mắt nhìn thẳng về bốn sát thủ đến từ Thiên Ý Thành.
Cự Môn đúng là không đưa tay ngăn cản, hắn thản nhiên lùi lại, nhường ra một đường cho đám Đường Ngạo đi qua.
Đường Ngạo ánh mắt lạnh lẽo như muốn nhìn thấu qua lớp bịt mặt đen của đám người Cự Môn, sau đó cũng mặc kệ Đường Tiếu tâm có đồng ý hay không, mặc kệ Đường Tiếu Tâm khóc đến mức nào, Đường Ngạo mang theo nàng cùng Đường Dần, Đường Phong lập tức rời đi.
Theo những cơn gió lạnh lẽo khẽ thổi nhưng giọt nước mắt của Đường Tiếu Tâm nhẹ bay giữa trời đêm.
Điều không ai ngờ là... Cự Môn tiếp theo cũng không động, thân hình như hộ pháp của hắn khoanh tay lại nhìn chằm chằm về phía Đường Ngạo di chuyển, ánh mắt của hắn một mực chưa có rời đi.
Cho đến lúc đám người Đường Ngạo dần dần rời khỏi tầm mắt, mới thấy Cự Môn động.
Cự Môn rút từ sau lưng ra cây thuẫn lớn, cắm thẳng xuốn phái trước mặt, hắn vậy mà tạo nên một bức tường khiến người khác có cảm giác không thể vượt qua.
Sau đó Cự Môn nói một câu làm khuôn mặt Đường Vô Lệ trở nên trắng bệch.
“Đường công tử, xin lỗi chúng ta tuyệt không muốn bị Đường Môn trả thù. Ngươi đã không rời đi thì tốt nhất không nên để muội muội ngươi rời đi mới phải ”.
Cự Môn vừa dứt lời, Thiên Lương đã động, hắn như một bóng ma lóe lên sau đó lao thẳng về phương hướng của Đường Ngạo bỏ đi.
Lúc này có người ngu cũng biết Cự Môn đang muốn làm gì.
Không có mấy lời thoại nhảm nhí, chỉ thấy hai ánh mắt của Đường Vô Lệ như muốn nứt ra, hắn cũng bất chấp tất cả lao thẳng về phía ba Huyền Cấp sát thủ của Thiên Ý Thành.
Hai ống tay áo mở rộng, từ bên trong đó từng cây phi tiêu đước bắn thẳng ra, đồng thời Đường Vô Lệ cũng vận dụng tốc độ lên đến tận cùng.
Đường Vô Lệ lúc này chỉ muốn giết chết Cự Môn, chỉ muốn điên cuồng một lần xuyên qua bức tường hình người khổng lồ kia, sau đó giết chết Thiên Lương.
Đáng tiếc Đường Vô Lệ nghĩ quá đẹp, đối với Đường Vô Lệ lao đến bản thân Cự Môn chỉ là nhếch miệng, tấm thuẫn được đưa lên cao che chắn toàn bộ ám khí bay tới, hai chân trụ cúi xuống để rồi đôi chân kia phát ra một lực đẩy đáng sợ, cả người Cự Môn lao thẳng về phía trước.
Sau đó hắn tung nắm đấm, một quyền tung ra, nắm đấm mang theo sức mạnh như khai sơn nện thẳng vào bụng Đường Vô Lệ, một đấm này như muốn đánh xuyên qua bụng Đường Vô Lệ vậy, lập tức hất bay Đường Vô Lệ đi.
Động tác này của Cự Môn cũng là lời tuyên chiến... của cả hai bên.
Đáng nhẽ ra một quyền này của Cự Môn sẽ không đấm bay Đường Vô Lệ đi, quyền này chỉ cần ghim được Đường Vô Lệ xuống đất thì Đường Vô Lệ chết chắc nhưng hắn... vẫn là không dám làm một việc này.
Ngay sau Đường Vô Lệ, một thân ảnh lao tới, thân ảnh nhảy lên bầu trời hai tay nắm chặt đại đao bổ thẳng xuống.
Cự Môn dùng một tay nâng đại thuẫn lên cũng đỡ lấy một đao này.
Lực tay của Đường Môn rất lớn nhưng Hồ Phỉ cũng không yếu lại thêm lợi thế từ trên cao đánh xuống, một đao này tuyệt đối làm Cự Môn thân hình rung lên, loạng choạng lùi lại phía sau hai bước.
Ở bên kia Hồ Phỉ cũng khó khăn lùi lại, hắn bước một mạch 5 bước chân mới có thể ổn định thân hình, tuy nhiên sau lưng Hồ Phỉ hiện nay từng cái bóng người lao lên.
Trận chiến này không đánh cũng phải đánh.
Đường Ngạo – Đường Phong – Đường Dần bỏ đi dẫn tới số lượng nhất lưu cao thủ bên Vô Song giảm đến đáng kể, chỉ còn lại Hùng Bì, Hùng Đảm, Phi Lưu cùng Mộ Dung Ảnh. Bốn cái nhất lưu cao thủ căn bản không đủ cho đối phương chém giết.
Quả nhiên nhìn thấy thân ảnh bốn người này lao tới, Thiên Phủ chỉ là cười gắn, hai tay xoay tròn rìu ngắn, nhảy thẳng lên trên trời ánh mắt ngập tràn sát khí.
Đối với Thiên Phủ mà nói, đám nhất lưu cao thủ đang lao đến kia, quá yếu.
Thiên Phủ đã động thì Thiên Lương cũng sẽ động, nắm chặt trường thương trong tay hắn lao vút về thân ảnh Đường Vô Lệ vừa bị đánh ra xa, mũi thương nhọn hoắt hướng về phía yết hầu của Đường Vô Lệ.
Đường Vô Lệ hiện nay thậm chí còn chưa đứng lên nổi, hai chân vẫn quỳ trên mặt đất miệng thổ huyết không ngừng chỉ là ánh mắt Đường Vô Lệ bỗng chốc có một tia thanh minh.
Giữa màn đêm tối này, Đường Vô Lệ nhìn thấy một mái tóc trắng, một thân hình nhỏ nhắn mà thánh khiết như chính ánh trăng trên bầu trời kia, thân ảnh đó đang nhìn mình.
Đường Vô Lệ nhìn thấy đôi mắt kia, đôi mắt... kia rất giống ánh mắt của một người.
Trong giây phút này, Đường Vô Lệ cảm thấy Vô Song rất giống Đường Quan Nam, ánh mắt lạnh đến đáng sợ.
Ánh mắt của Đường Quan Nam chính là bóng ma lớn nhất trong lòng Đường Vô Lệ nhưng ánh mắt Vô Song, lại làm Đường Vô Lệ cảm thấy... tin tưởng.
Đường Vô Lệ dưới cơn đau đớn, hắn ngửa cổ lên.
“Khặc khặc”.
Theo cái nụ cười vô cùng khó chịu kia, máu tươi trào ra ngoài cổ họng có điều khuôn mặt Đường Vô Lệ càng ngày càng bình tĩnh.
Trước mũi trường thương của Thiên Tướng đâm tới ĐƯờng Vô Lệ duỗi hai tay ra, hai ống tay áo mở lớn sau đó xoay tròn, buộc chặt đầu trường thương, hai chân phát lực sau đó liên tục lùi lại.
Chính vì có ống tay áo giảm bớt lực đập, Đường Vô Lệ liền xoay ngược cơ thể lại, vừa vặn né được một mũi thương này.
Tay áo nát tan biến thành vô số mảnh vải vụn tung bay trên bầu trời đêm, thân ảnh Đường Vô Lệ lướt về phía bên phải, một quyền xuất ra.
Đường Vô Lệ lúc này cũng biết, hắn cần bình tĩnh, phải là càng bình tĩnh càng tốt.
Khi tay áo Đường Vô Lệ bị phá nát mới lộ ra hai cánh tay của hắn, ở hai cánh tay không ngờ đều mang theo bao tay màu tím, chỉ thấy cổ tay Đường Vô Lệ khẽ ngửa ra, lập tức 3 mũi ngân châm siêu nhỏ xé gió lao thẳng đến.
Đương nhiên muốn dùng ba cây ám khí này ám toàn Thiên Tướng là việc không thể, tóc dài tung bay, nửa thân người ngửa ra phía sau đồng thời mũi trường thương vậy mà vẫn có thể xoay tròn đâm thẳng về phía Đường Vô Lệ.
Đường Vô Lệ cũng đưa nắm tay ra đánh bay đầu mũi thương của Thiên Tướng, dưới màn đêm ánh lửa lóe lên.
Một quyền đánh bay mũi thương của Thiên Tướng bất quá Thiên Tướng lúc này mới thể hiện thực lực của Tông Sư cao thủ, hắn dùng một chân trụ trên mặt đất, cả người mượn lực xoay tròn như Compa vậy sau đó nội lực trên người bành trướng, mượn nội lực cả người nhảy lên hai tay nắm lấy trường thương.
“Thiên Ảnh Thần Phong Thương”.
Thiên Tướng không có dùng thương để đâm mà hắn ném thẳng mũi thương ra, y như máy bắn tên cỡ vừa trên chiến trường vậy, mũi thương xoay tròn sau đó xé gió mà tới mang theo tiếng rít ghê người.
Đường Vô Lệ thấy vậy lập tức nhảy lên không trung, cả người như mãng xà không xương lộn ngược lại.
Đất đá bay lên, khói bụi mù mịt, cây trường thương của Thiên Tướng cắm sâu trên mặt đất.Thiên Tướng dùng hai chân đứng trên chính cây trường thương của mình, cả người ngồi xổm xuống mặc tóc dài tung bay, hắn như thợ săn nhìn con mồi vậy.
Ở phía ngược lại, trên khuôn mặt có vài phần băng lãnh của Đường Vô Lệ xuất hiện một vết máu dài, một chiêu vừa rồi... Đường Vô Lệ không hoàn toàn tránh nổi.
Đây là thực lực của tông sư cường giả, đối với Thiên Tướng mà nói, Đường Vô Lệ chỉ có thể coi là đối thủ không tệ mà thôi, một đối thủ mang tính giải trí không hơn không kém.
Đường Vô Lệ mà có Khổng Tước Vỹ bản thân Thiên Tướng còn thật sự cẩn thận tuy nhiên Khổng Tước Vỹ đã mất, hắn còn sợ gì?
.........
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
.......
(Không nên đọc, đọc tác giả không chịu trách nhiệm)
Ngoại truyện: Tiền Kiếp 1
Người sống nhường đường...
Người sống nhường đường...
Người sống nhường đường...
Người sống nhường đường...
Âm thanh mang theo khí lạnh rợn người, thứ âm thanh như một loại mà thuật khiến kẻ khác cảm thấy không cách nào tưởng tượng được, một thứ cảm giác quỷ quái làm người nghe liền trực tiếp liên tưởng đến cô hồn dã quỷ.
Thứ âm thanh này căn bản không thể nghe thấy chỉ có thể cảm nhận, bởi đây thật sự là âm thanh vọng ra từ địa ngục.
Một đoàn âm binh xé toang sương mù mà đi, đứng đầu là hai tôn hắc bạch, khuôn mặt chỉ còn lại bộ xương, trong mắt có hắc hỏa, hai kẻ này thoạt nhìn không khác nhau bao nhiêu chỉ có thể phân biệt dựa trên màu sắc quần áo.
Màu đen trang phục ở địa ngục được gọi là tử thần, tử thần thuộc địa ngục chiến bộ.
Màu trắng trang phục ở địa ngục được gọi là phán quan, phán quan thuộc địa ngục công bộ.
Đi sau hai vị tử thần cùng phán quan kia liền là một binh đoàn đầu trâu mặt ngựa, đám đầu trâu mặt ngựa này cũng có thể coi là địa ngục quỷ tốt, dựa theo hai vị hắc bạch đi đầu mà làm việc.
Địa ngục muốn đi đến dương gian cũng không phải là việc dễ dàng, ngoại trừ tháng 7 âm lịch hàng năm ra thì rất khó có cơ hội để địa ngục môn mở ra.
Mỗi khi địa ngục môn mở ra liền là cơ hội để tử thần hoặc phán quan ra ngoài hành sự có điều ở địa ngục có một cái thông lệ bất thành văn.
Có tử thần thì không có phán quan mà có phán quan liền không có tử thần.
Thông lệ này có chút buồn cười, trên lý thuyết cho dù tử thần hay phán quan đều không có bất cứ mặt nào khắc chế lẫn nhau, hai loại chức nghiệp này song song tồn tại cùng nhau, kết hợp với nhau cũng không có vấn đề chỉ là công việc vốn khác nhau mà thôi nhưng cũng chính vì công việc khác nhau dẫn tới việc bọn họ rất ít khi có thể đi cùng nhau
Phán quan gần như không bao giờ đi lên dương gian ngược lại tử thần hầu như chỉ tập trung ở quỷ môn quan, rất ít khi cùng phán quan đồng hành, cũng rất ít khi đi hẳn xuống địa ngục.
Một lần xuất động cả phán quan cùng tử thần đi lên dương giới tuyệt đối là không bình thường sự việc, chỉ sợ địa ngục thật sự xảy ra đại sự.
“A Đẩu, kẻ kia nhờ được không, tin được không?”.
Giọng nói của phán quan áo trắng bất ngờ vang lên, có điều vị phán quan này dĩ nhiên lại là nữ nhân, giọng nói trong trẻo vô cùng không mang theo đến một tia ám lực, nếu không nhìn vào thân thể toàn xương khô thậm chí cho rằng trước mặt vốn chỉ là một thiếu nữ 15-16 tuổi mà thôi.
Nếu phán quan đã hỏi thì kẻ được gọi là A Đẩu kia đương nhiên là tử thần.
Tử thần quay lại nhìn phán quan sau đó khẽ gật đầu.
“A Ly, tý nữa gặp hắn, ngươi tốt nhất đừng nói gì, cũng đừng làm gì, lần này chúng ta có việc nhờ người, nếu làm không tốt bị Diêm Vương đại nhân trách tội, chúng ta chịu không nổi”.
..........
Hà Nội, Việt Nam, ngày X tháng Y năm Z
Một đứa bé đang cố hết sức đạp xe vượt qua con đường trước mặt, khuôn mặt non nớt của nó nhăn cả lại, tràn đầy vẻ khó chịu.
Lý do cũng phi thường đơn giản, hai bên đường dĩ nhiên tràn ngập hoa sữa.
Hoa sữa rất đẹp, một rừng hoa sữa lại càng đẹp có điều hương khí của nó quá nồng, mỗi lần đi qua con đường này liền cảm thấy khó chịu vô cùng, mỗi lần như vậy hắn lại phải cố hết sức nín thở sau đó đạp xe một mạch.
Đứa bé này là một cái cô nhi, không cha cũng không mẹ, từ bé đến lớn liền sống trong chùa, hắn gọi Nguyễn Vũ Phong, năm nay vừa tròn 16.
Đối với bạn bè xung quanh thì đứa bé gọi là Phong này tuyệt đối là một kẻ lập dị.
Không cần biết thời tiết thế nào cũng không cần quan tâm người ta nhìn thế nào, Phong chỉ mặc đúng một loại kiểu cách.
Đầu tiên là một chiếc áo sơ mi trắng đồng phục, thậm chí cài luôn cả cúc áo cao nhất trên cổ như muốn bóp nghẹt cổ họng vậy.
Tay áo sơ mi không bao giờ kéo lên, như muốn che phủ đi hết toàn bộ phần cơ thể của mình vậy, tuyệt không lộ ra một chút nào.
Bên ngoài áo sơ mi là một chiếc áo khoác mùa đông khá dày, chiếc ao to hơn cả nửa người của Phong, áo che kín mít cơ thể, thậm chí cổ áo còn cố gắng dựng lên, che nốt phần cổ hở ra của hắn, chỉ nhìn cách ăn mặc liền khiến rất ít người muốn tiếp cận đứa bé này.
Mái tóc rất dày, che phủ hoàn toàn con mắt cộng thêm một cặp kính cận cũng che nốt gần nửa khuôn mặt còn lại.
Tổng thể mà nói đứa bé này như muốn tạo ra một lớp ngăn cách với chính xã hội xung quanh vậy, hắn liền không muốn ai tiếp cận mình.
Việc này khiến Phong bị coi là tự kỷ trong lớp, đến cả giáo viên chủ nhiệm của hắn cũng bất lực, cũng may thành tích học tập của Phong cao đến dọa người, trong những năm tháng cấp 3 liên tục là học sinh giỏi hàng đầu của trường, thậm chí giải thành phố hắn cũng kiếm được mấy cái.
Trong môi trường của Việt Nam hiện nay nơi mà thành tích học tập của học sinh luôn được đặt lên hàng đầu với nhà trường thì bản thân đứa trẻ này trở thành học trò cưng của các thầy cô giáo, thậm chí của cả toàn trường.
Không nói chuyện trong giờ, không bao giờ đi muộn học, cũng không trốn học, bài tập chưa bao giờ làm thiếu điểm số thì luôn luôn thuộc hàng top, trừ việc hắn lầm lỳ ít nói, luôn cách ly mình với thế giới bên ngoài ra, thì Nguyễn Vũ Phong không có đặc điểm gì không tốt.
Bản thân Phong là một đứa bé tự ti, là một cái cô nhi không cha không mẹ, lớn lên trong ngôi chùa nhỏ, tuổi thơ của hắn trôi qua bình bình yên yên nhưng khi tiếp xúc với xã hội ngoài kia hắn luôn cảm thấy sợ, luôn cảm thấy có một luồng áp lực khủng khiếp đè lên cơ thể mình vậy.
.........
Chiều muộn, sau khi tan học Phong đều sẽ đạp xe trên con đường này, nơi hướng đến là một tiệm bánh ngọt cách trường cấp 3 của hắn vài dãy phố.
Đây là nơi làm thêm của hắn, cũng là nơi trang trải cuộc sống cho chính hắn.
Phong năm nay mới 16 tuổi tương đương với lớp 10, ở cái độ tuổi này xin đi làm gần như không ai nhận, sử dụng lao động dưới 18 tuổi liền cực kỳ cực kỳ phiền phức nhưng Phong hắn ta vẫn cứ được nhận.
Phong có thiên phú nấu ăn rất cao, tay nghề của Phong cũng cực kỳ tốt, ít nhất đủ tốt để được nhận vào làm việc ở đây, từ nhỏ lớn lên ở trong chùa căn bản sẽ không hiểu cái gì là làm bánh ngọt tuy nhiên Phong không ngờ chỉ mất ngắn ngủi 2 tháng thời gian trong dịp hè năm lớp 9 liền thật sự biết làm bánh, hơn nữa được chính ông chủ cửa tiệm hết lời khen ngợi.
Nếu... nếu không có gì đặc biệt có lẽ Phong hắn sẽ trở thành một đầu bếp nổi tiếng, đây là con đường tốt nhất trước mặt một đứa trẻ không cha không mẹ như Phong.
Đứa nhỏ này từ bé đến lớn đều tiếp xúc với nhà bếp, hắn sinh ra trong chùa liền sẽ không có ai phục vụ hắn, hơn nữa vì nhỏ tuổi công việc nặng đương nhiên làm không nổi liền phải lựa chọn xuống nhà bếp giúp việc cho mọi người, dù sao ngôi chùa hắn ở cũng là ngôi chùa nhỏ, muốn ăn đương nhiên phải lăn vào bếp.
Phong sống trong chùa đến cuối năm cấp 2 liền rời đi, tính đến hiện tại Phong tự lập cũng đã được gần 1 năm.
Thật ra ở trong chùa cũng không có gì không tốt, không khí trong lành, công việc có mệt nhọc một chút nhưng mọi người đối với nhau rất tốt chưa kể nơi này cực kỳ yên bình cũng chẳng có cái gì giải trí, Phong có thể hoàn toàn tập trung vào học hành.
Hắn rời khỏi ngôi chùa nhỏ thật ra là vì... hắn tự ti. Hắn cảm thấy rất nhiều bạn bè cấp 2 đều vì hắn chỉ chỉ chỏ chỏ, đều trêu ngươi hắn.
Cấp 2 hắn vốn không có bạn bè nào, hoàn toàn bị cách ly khỏi tập thể, hắn thật sự muốn quãng đời cấp 3 của mình thay đổi một chút hơn nữa Phong cũng không phải là nhà sư, căn bản không có cách nào ở trong chùa cả đời, chỉ riêng việc hắn được đi học so với những chú tiểu khác đã là rất khác biệt.
Sau khi xin được việc làm ở tiệm bánh ngọt bản thân Phong cuối cùng vẫn quyết định chuyển ra ngoài, tất nhiên với một thiếu niên 16 tuổi chắc chắn sẽ không thể tự mình thuê một căn phòng bên ngoài, toàn bộ giấy tờ đều là do sư chủ trì lo cho hắn.
Tiệm bánh không lớn nhưng cũng không nhỏ, một tháng làm ‘chui’ ở đây hắn cũng thu được 3 triệu, vừa vặn đủ tiền sinh hoạt phí với một đứa trẻ 16 tuổi thậm chí mỗi tháng Phong còn tiết kiệm được một chút để dành.
Đây là cuộc sống của hắn, so với những năm cấp 2 bản thân hắn thay đổi rất nhiều, có chút trưởng thành hơn, tự lập hơn chỉ là không rõ tại sao bản thân hắn vẫn không cách nào hòa nhập được với thế giới này.
Hắn cùng những con người ở đây cứ như không cùng đường vậy.
........
Là một người thợ làm bánh bản thân Phong sẽ ít khi ra ngoài gặp khách, hầu hết thời gian hắn ở trong nhà bếp lớn, việc tiếp xúc với khách vốn là việc của quầy thu ngân cùng lễ tân tuy nhiên hôm nay có chút khác.
Chiếc xe đạp cũ mèm tồi tàn kia sau khi được khóa cẩn thận vào một thân cây nhỏ trên lề đường, Phong rất nhanh chạy lên cầu thang sau lưng vẫn còn đeo cặp sách.
Vừa chạy qua phòng thu ngân bỗng một âm thanh quen thuộc vọng lại.
“Phong, ra đây chị nhờ chút việc”.
Quay đầu lại, nhìn về giọng nói kia, hắn lập tức gật đầu khuôn mặt hiếm có xuất hiện một nụ cười.
Cô gái lên tiếng tên là Hoa, còn về phần ‘cái gì’ Hoa thì hắn cũng không quá rõ, chị Hoa không phải là một cô gái xinh đẹp, tuổi tác khoảng hơn 20 một chút thân hình tương đối bầu bĩnh, mái tóc đen ngắn buộc đuôi gà đằng sau.
Chị Hoa thật ra cũng như hắn, vẫn còn là một sinh viên đại học tuy nhiên chị học ở đâu thì Phong cũng không quá rõ ràng chỉ biết quê ở mạn Thái Nguyên lên Hà Nội được gần 2 năm.
Thấy Phong lại gần, Chị Hoa vẻ mặt tươi cười, sau đó đối với hắn thì thầm to nhỏ.
Thật ra cũng không có cái gì, chị nhờ hắn giúp coi cửa hàng khoảng 30 phút.
Tất nhiên Phong cũng sẽ không đến nỗi từ chối chị Hoa, nhìn đồng hồ bây giờ mới có 5h chiều, công việc của hắn bắt đầu vào 6h tối, thời gian tất nhiên không gấp.
“Vâng, chị đợi em thay quần áo một chút rồi em ra”.
Lập tức gật đầu sau đó chạy vào phòng nhân viên, bắt đầu thay quần áo.
Phong không tính là thấp, thân hình khoảng 1m73 – 1m74, so với độ cao trung bình của Việt Nam liền đã coi là ổn hơn nữa hắn năm nay mới 16 tuổi vẫn còn vài năm nữa để phát triển, chiều cao quá 1m8 cũng không phải là không thể.
Cũng vì suốt ngày mặc áo khoác mùa đông nên ít ai biết hắn béo gầy ra sao, chỉ khi cởi lớp áo khoác kia ra mới lộ hết thân hình của hắn.
Dáng người dong dỏng cao, có chút gầy yếu bất quá cơ bụng săn chắc dĩ nhiên còn có múi.
Phong hắn cũng không có điều kiện biết được cái gì là đi tập gym, bất quá từ nhỏ ở trong chùa, không có việc gì làm vẫn là tập thể dục cường thân kiện thể, một mạch tập luyện cũng đã hơn 10 năm, sức khỏe của hắn rất tốt.
Cơ thể cũng không có mỡ thừa, theo từng cúc áo sơ mi trắng được cởi ra, mới có thể thấy từng nét nam tính lộ ra bên ngoài.
Cẩn thận cất cặp kính vào trong hộp, lấy một dây chun buộc tóc vén mái tóc đen dày của mình lên, hắn lúc này như lột xác vậy.
Phong cũng không biết lúc này hắn khác với bình thường như thế nào, ánh mắt đen sâu bên trong ẩn ẩn tinh quang, vầng trán cao, khuôn mặt có vài phần kiên nghị mạnh mẽ.
Đáng nói nhất là... hình xăm.
Cánh tay phải của Phong có một hình xăm chạy dọc từ cổ tay lên đến bắp tay. Tất nhiên hắn không phải playboy, cũng không phải anh chị giang hồ gì, cái hình xăm này khi vừa mới sinh ra đã xuất hiện trên tay hắn, điều này mấy vị sư phụ trong chùa cũng không biết giải thích ra sao, đành phải coi là một cái bớt tự nhiên.
Hinh xăm rất đặc thù, nó không phải là hình ảnh cụ thể giống như một loại chữ viết vậy, chỉ là ngôn ngữ gì Phong hắn không biết, chí ít không phải Tiếng Việt, cũng không phải Tiếng Anh.
Một lần nữa mặc lại sơ mi trắng cổ cao, thắt nút cả cổ tay áo, mặc thêm một cái tạp dề có hình logo tiệm bánh, Phong chậm rãi đi ra ngoài.
Khi Phong đi ra ngoài, chị Hoa ánh mắt ẩn ẩn một tia sáng, không chỉ có chị Hoa mà không ít các chị làm cùng tiệm bánh đều dùng ánh mắt mỉm cười nhìn hắn.
Phong có thể coi là một ‘mỹ nam tử’ của tiệm bánh ngọt này, tiệm bánh vốn nhiều nữ ít nam, cho dù là đầu bếp của tiệm bánh cũng đều là mấy chú mấy bác đã ngoài 40 tuổi, đã có gia đình con cái đương nhiên sẽ không được xếp vào loại mục tiêu của mấy chị trong cửa hàng.
Nhớ ngày đầu Phong đi làm hắn cũng là bị nhìn như vậy, đây không phải là một người mà rõ ràng là hai người khác nhau.
Trong bộ đồng phục, dưới cặp kính cùng mái tóc đen rậm che cả nửa khuôn mặt kia Phong là một cái mọt sách tiêu chuẩn không thể tiêu chuẩn hơn.
Khi mái tóc búi cao buộc ngược về phía sau, bỏ đi áo khoác mùa đông lộ ra cơ thể cân đối, mắt sáng vầng tráng cao, khuôn mặt đầy nam tính lại mang theo vài phần kiên nghị, bỏ đi cặp kính kia càng lộ ra vài phần cơ trí trong ánh mắt, Phong tuyệt đối là một ‘trai đẹp tiêu chuẩn’.
Tất nhiên đây là ngoại hình, tính cách thì lại khác.
Chị Hoa nhìn hắn lập tức đưa tay xoa xoa vào mái tóc dày của Phong.
“Chị đã bảo em bao nhiêu lần rồi, đi cắt tóc đi mà em không có nghe, tóc bù xù như tổ quạ vậy, đẹp trai thế này che đi làm cái gì”.
Nói xong chị Hoa cười khanh khách.
“Hay là chủ nhật bé đến chỗ làm đi, chị dẫn bé đi cắt tóc?”.
Phong đương nhiên sẽ lắc đầu, vẻ mặt hơi hơi đỏ lên.
“Em thích để tóc như cũ hơn, em không đi cắt tóc đâu”.
Bên cạnh lúc này lại có một tiếng nói vang tới.
“Chị Hoa nói tên đầu gỗ này làm gì, nó nhất quyết không chịu đi cắt tóc đâu”.
Giọng nói này cũng không xa lạ gì, đây là một cô gái khác cùng chỗ làm việc của Phong, sinh viên đại học năm 1, trường Đại Học Công Đoàn, tên Ngân.
So với chị Hoa mà nói Ngân rõ ràng là đẹp hơn, thân hình cân đối ngoại trừ việc có chút lùn, chỉ khoảng từ 1m53 – 1m55, so với phong thấp hơn gần 2 cái đầu, chỉ đứng đến ngực hắn mà thôi.
Ngân là phục vụ của tiệm bánh, lúc này cười cười với chị Hoa, cũng chẳng biết hai chị em đang nói cái gì, mặt cả hai người đều hiện lên sự vui vẻ.
Phong cũng sẽ không có thói quen tò mò việc người khác, nhiều khi chính hắn còn mong người ta không quan tâm đến mình mới tốt, liền rất nhanh tiến vào quầy thu ngân.
Nói là quầy thu ngân nhưng thực ra cũng phải làm rất nhiều việc, bên dưới là một cái tủ kính đựng đầy bánh ngọt, nói thẳng ra quầy thu ngân cũng kiêm luôn bán hàng, ghi hóa đơn cho khách, tính tiền cho khách thậm chí ghi lại thông tin của khách chuẩn bị ship hàng, công việc thu ngân cũng chẳng thoải mái gì.
Quan trọng nhất quầy thu ngân phải nói chuyện rất nhiều với khách, điểm này Phong hắn đương nhiên không có giỏi, cũng may chỉ là trông cửa hàng một tiếng mà thôi, lại có chị Ngân ở bên cạnh giúp hắn, công việc cũng không tính là quá sức gì.
Thời gian dần trôi qua, đến lúc kim đồng hồ chỉ 5h20 phút, nhìn nhìn đồng hồ Phong nhẹ duỗi hai tay ra phía sau. Phong có thể ở trong phòng bếp hàng giờ hàng giờ nhưng hắn lại thật sự cảm thấy mệt mỏi khi phải nói chuyện cùng những người khác, mới 20 phút đứng ở quầy thu ngân thôi mà như vài tiếng đi qua vậy.
Ngay lúc này... trên bậc cầu thang có một cô gái bước vào.
Phải nói lại một chút về tiệm bánh nơi Phong làm, tầng trệt của nó ngay sát mặt đường, đây là tầng để xe của nhân viên cùng khách, sau đó có một cầu thang ngắn dẫn lên tầng hai, mở cửa kính ra đi vào bên trong liền là tiệm bánh.
Phong hắn không có quan tâm đến con gái, đúng hơn là hắn không biết bắt chuyện với con gái như thế nào mà hắn cũng sẽ không quan tâm đến vấn đề này, từ nhỏ đến lớn... hắn chưa từng cảm thấy hứng thú với một cô gái nào chỉ trừ một người.
Nàng là bạn học cấp 2 với hắn, năm đó hai đứa cùng 12 tuổi, lứa tuổi trung học cơ sở, lớp 6.
Ở cái tuổi này một thằng con trai vẫn vô tư hồn nhiên vô cùng còn các thiếu nữ cũng bắt đầu biết mơ mộng, dù sao con gái vẫn trưởng thành sớm hơn con trai.
Những năm tháng cấp 2, Phong không có bạn bè gì, hắn hoàn toàn là một con mọt sách, cũng trong những năm tháng này, hắn gặp một nàng công chúa của đời mình.
Nói nàng xinh đẹp nàng đương nhiên xinh đẹp dù sao nam nhân yêu bằng mắt ấn tượng đầu tiên rất quan trọng không thể nào có việc vừa nhìn thấy đã yêu một cô gái xấu xí, đây chính là suy nghĩ bình thường của toàn bộ đàn ông trên thế giới.
Nói ra cũng thất bại, bản thân Phong ngoại trừ biết tên nàng, có cố gắng bắt chuyện qua loa với nàng vài câu ngoài ra không còn gì cả.
Cho dù là bạn bè cùng lớp cũng không có cách nào liên lạc, sau khi tốt nghiệp cấp 2 lên cấp 3 mỗi người một trường, Phong cũng liền đánh mất tình yêu đầu của chính mình.
Nói là tình yêu đầu nhưng chỉ là tình đơn phương, chỉ có thể ngắm nhìn nàng xa xa, nhìn nàng cười, nhìn nàng chăm chú thậm chí nhìn nàng khóc, ngoài nhìn ra hắn vốn chẳng làm được gì.
Hôm nay sau gần 1 năm, lần đầu tiên hắn lại nhìn thấy cô gái đó.
Thân cao 1m65, ở cái lứa tuổi 16 liền là chiều cao lý tưởng, vẫn khuôn mặt xinh đẹp kia, nàng bước vào bên trong, đáng tiếc nàng không có nhận ra hắn.
Đặt hai tay lên bàn kính, ánh mắt chỉ tập trung vào mấy cái bánh bên dưới, đôi môi hồng khẽ mở, giọng nói quen thuộc kia vang lên.
“Bạn ơi, lấy cho mình cái này, cái này với cái này nữa “.
Theo ngón tay thon dài nhẹ chỉ, ánh mắt xinh đẹp hiện lên một tia hứng thú.
Trên người vẫn là bộ đồng phục học sinh, là áo trắng sơ mi cùng váy tím lộ ra đôi chân trắng nõn bên dưới, nàng đứng đó như cả thế giới của hắn thu hẹp lại vậy, trong mắt Phong lúc này thế gian chỉ nhỏ bằng một cái quầy thu ngân.
Nàng nói gì, hắn thật ra cũng không có nghe thấy, hắn cứ như vậy đứng sững người ra.
Nàng nói xong, lông mày lá liễu hơi hơi nhíu lại, ngửa khuôn mặt lên nhìn Phong, đến khi thấy hắn sững người nhìn mình, liền nhẹ cau mày lại.
Thật ra nhìn chằm chằm vào một người, chưa bao giờ là điều lịch sự huống gì nhìn vào một cô gái.
Chỉ đến khi chị Ngân dùng cùi chỏ huých nhẹ vào người Phong, hắn mới hoàn hồn lại, đưa một tay lên đầu gãi gãi, hắn thật sự cảm thấy quá mất mặt.
Hơn 1 năm... gặp lại mối tình đầu của mình cuối cùng không thể nói gì, cũng chẳng thể biểu hiện gì, bánh cùng tiền cũng là do chị Ngân giải quyết, hắn lại như năm đó chỉ có thể dõi mắt theo nhìn nàng.
Hắn cùng nàng vốn không cùng một trường, biết đến khi nào mới có thể gặp mặt lần 2?.
“Này, bé thích người ta rồi hả?”.
Chị Ngân lúc này ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong, trong mắt ngập tràn hứng thú.
Phong quay lại, mặt có chút đỏ lên.
“Không phải... chị... chị nhầm rồi”.
Chị Ngân phá lên cười, cũng may trong tiệm bánh cũng không có nhiều khách nếu không chắc chắn sẽ bị đánh giá.
“Cô bé đó xinh như vậy thích cũng không phải là có gì sai trái nha, hơn nữa đàn ông con trai tuổi này cũng phải biết mấy cái này chứ, bất quá nha... “.
Chị Ngân nói đến đây lại nhìn Phong từ trên xuống dưới rồi cố gắng kiễng chân lên, vỗ vỗ vào vai hắn.
“Thằng em còn phải cố gắng nhiều “.
........
Lần đầu tiên gặp nhau của hai người, cứ như vậy kết thúc.
Hắn nhận ra nàng, nàng không nhận ra hắn.
Càng đáng ghét hơn, hắn lại để cho nàng một cái ấn tượng xấu.
Cũng chẳng biết có phải ông trời thương hắn là cô nhi hay không, không biết ông trời có phải muốn bù đắp cho hắn hay không, hắn phát hiện ra.
Nàng rất hay đến đây, vào mỗi thứ 5 hàng tuần tầm giờ đó, nàng đều đến đây lấy bánh.
Hắn vẫn là không dám mở miệng với nàng, chỉ là hắn bắt đầu có một thói quen, từ trong phòng bếp mỗi khi đồng hồ điểm 5h15 phút, hắn đều sẽ nhìn ra bên ngoài, nhìn bóng hình kia, mỗi lần chỉ nhìn một thoáng liền là đủ, mỗi lần chỉ nhìn nàng một thoáng mà thôi hắn cũng cảm thấy cuộc đời này thêm sắc hồng, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Phong cũng không biết, khi khóe miệng hắn cong lên, hắn cho người ta cảm giác cực kỳ tà mị, hấp dẫn vô cùng.
Đồng thời hắn cũng không biết, mỗi lần nàng xuất hiện, hình xăm trên tay hắn lại khẽ chuyển động.
Tất nhiên dưới lớp áo sơ mi trắng dài tay, không ai có thể quan sát thấy một việc này.