[Dịch]Cực Võ
Chương 154 : Đêm dài (3)
Ngày đăng: 03:30 21/08/19
Ngồi trên đầu thương của mình nhìn Đường Vô Lệ ở phương xa, Thiên Tướng khẽ nhếch miệng.
Trong mắt Thiên Tướng nếu không có Phong Nhất Trận tham chiến trận này căn bản không cần đánh.
Trong ba người Phi Hổ, Phong Nhất Trận cùng Đường Vô Lệ thì Đường Vô Lệ chắc chắn là kẻ yếu nhất, đơn giản chỉ bởi hắn không còn Khổng Tước Vỹ.
Bỏ qua Đường Vô Lệ không để ý, Thiên Tướng ánh mắt nhìn về phía khác.
Hắn rất tin tưởng vào lão đại Cự Môn, Cự Môn căn bản sẽ không thể thua được Hồ Phỉ, phải biết nếu không phải điểm yếu tốc độ ảnh hưởng thì Cự Môn chí ít cũng phải lên nổi top 10 cao thủ hàng đầu Huyền Bảng.
Loại thực lực này thua tông sư cùng cảnh giới còn khó chứ huống gì là nhất lưu cao thủ?.
Vì bỏ qua Cự Môn, ánh mắt của Thiên Tướng sẽ nhìn sang... Thiên Phủ.
Thật ra thì Thiên Tướng cũng tin tưởng Thiên Phủ chắc chắn không thua, đối thủ chỉ là vài cái nhất lưu cao thủ lại không có ai được đánh giá siêu phàm, lấy đâu cơ hội chiến thắng?.
Thiêng Tướng lúc này lơ đãng nhìn về phía Thiên Phủ sau đó ánh mắt hắn như trợn ngược lên, hắn thấy cái gì?, hắn thấy Thiên Phủ ngã xuống, máu bắn lên tạo thành một tia huyết ảnh giữa màn đêm lạnh lẽo.
Thiên Phủ... vậy mà vừa mới đối đầu đã bị thương?, cho dù chưa chết nhưng cũng là trọng thương, đây là cái quỷ gì xảy ra?.
.........
Thiên Tướng ngay từ đầu tấn công Đường Vô Lệ, cho dù hắn tin chắc mình chiến thắng nhưng vẫn 10 phần cẩn thận bởi Thiên Tướng biết Đường Vô Lệ có khả năng gây tổn thương đến mình.
Cự Môn cũng như Thiên Tướng, ngay từ chiêu đầu tiên va chạm cùng Hồ Phỉ ánh mắt Cự Môn đã hiện ra một tia chấn động, hắn biết hắn cũng phải toàn lực ứng phó.
Về phần Thiên Phủ lại khác. Bọn họ là sát thủ, sát thủ căn bản không bao giờ được phép coi thường đối phương, Thiên Phủ đương nhiên cũng không coi thường đám nhất lưu cao thủ trước mặt nhưng khác biệt với hai người kia là cách hắn lựa chọn phương thức chiến đấu.
Nếu Thiên Tướng là 7 phần công 3 phần thủ, Cự Môn là 5 phần công 5 phần thủ thì Thiên Phủ hắn lại chọn 9 phần tấn công 1 phần thủ.
Thiên Phủ chính là xuất toàn lực, hắn suy nghĩ cũng cực kỳ hợp lý.
Một đòn toàn lực của hắn giết chết nhất lưu cao thủ dễ dàng vô cùng, bổ đầu nhất lưu cao thủ như bổ dưa hấu, chỉ cần giải quyết vài con kiến hôi trước mặt hắn liền có thể tiến tới trợ giúp Cự Môn, lấy hai người vây công Phi Hổ nhiệm vụ liền hoàn thành.
Suy nghĩ là đúng nhưng thực tế không đẹp như hắn tưởng tượng.
Thiên Phủ toàn lực ra tay, bỏ qua toàn bộ phòng ngự đây là cách chiến đấu mang theo khái niệm hủy diệt – nghiền nát, điều kiện tiên quyết là ở bên kia không có người nào đủ sức gây sát thương với mình.
Giây phút Thiên Tướng cùng Đường Vô Lệ chiến đấu, Thiên Phủ cũng động.
Hai cánh tay lực lưỡng khẽ xoay đôi rìu ngắn, hắn xoay rìu nhẹ nhàng như... Vô Song xoay bút bi ở kiếp trước vậy.
Vẻ mặt mười phần tự tin nắm lấy thanh rìu ngắn bổ xuống.
Không có chiêu thức, không có võ kỹ đặc biệt gì đơn giản chỉ là một bổ thuần nội lực, thuần tốc độ cùng sức mạnh.
Đơn giản tuyệt đối – bạo lực tuyệt đối.
Đây là cách chiến đấu của Thiên Phủ, đây là cách chiến đấu hắn học của Sát Trưởng Lão.
Một bổ này nếu nhắm vào đầu Hùng Bì hay Hùng Đảm hai người này chắc chắn vỡ đầu mà chết nhưng mục tiêu của Thiên Phủ lại là một cô bé tóc trắng, người lao lên nhanh nhất.
Tốc độ của ‘cô bé tóc trắng ‘ này so với đoàn đội phía sau nhanh hơn vài bước chân, từ đó có thể thấy cùng cảnh giới nhất lưu cao thủ thì ‘cô bé’ này cũng là cao thủ thiên về tốc độ.
Cao thủ tốc độ điểm yếu liền là thể lực, một rìu bổ xuống Thiên Phủ hoàn toàn tự tin bổ nát đầu ‘cô bé tóc trắng ‘ kia.
.........
Thiên Phủ thề, cả đời hắn còn chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng đáng sợ như thế này.
Hắn lựa chọn thời điểm rat ay cực kỳ chính xác căn bản không có lỗi sai nhỏ nào nhưng cũng chính lúc này tốc độ của Vô Song tăng lên ba lần.
Trong khoảng cách ngắn thế này Thiên Phủ căn bản không tưởng tượng ra nổi Vô Song có thể thay đổi tốc độ đáng sợ đến mức này.
Chỉ thấy một đạo tàn ảnh lóe lên, Vô Song đã xuất hiện trước ngực Thiên Phủ, lại thêm Thiên Phủ đang trong tư thế nhảy lên trời bổ xuống, hắn ngoài trừng mắt ra nhìn Vô Song ra nào có thể làm gì?.
Một tay của Vô Song đưa ra nắm lấy cổ tay của Thiên Phủ, một tay áp vào ngực hắn, cả người Vô Song toát ra kinh người hàn khí, xoay 180 độ trên không trung, Vô Song cùng Thiên Phủ đồng thời rơi xuống đất.
Thiên Phủ lúc này cũng biết, trước mặt hắn căn bản không phải là người mà hắn có thể coi thường nhưng.... Thiên Phủ nhận ra có vẻ hơi muộn.
Thiên Phủ thân là tông sư cao thủ, hắn có hột hể cương khí nhưng tiền đề là hắn phải bật hộ thể cương khí lên.
Hộ thể cương khí không phải là hàng miễn phí, muốn dùng phải đánh đổi nội lực, tuy rằng đối với tông sư cao thủ mà nói vừa chiến đấu vừa vận dụng hộ thể cương khí cũng không phải là vấn đề gì tuy nhiên đây là chiến đấu, nếu không phải chiến đấu bọn họ sẽ cố gắng không sử dụng thứ này.
Cho dù với nội lực của tông sư cao thủ mà bật hộ thể cương khí 24 / 24 cũng cảm thấy ăn không tiêu.
Thiên Phủ cũng là như vậy, hắn muốn dùng toàn lực bổ xuống một rìu giết chết Vô Song ngay lập tức nhưng hắn không ngờ Vô Song che đậy kỹ đến thế.
Đến khi kịp nhìn lại thì quá muộn rồi, cổ tay trái của Thiên Phủ bị đâm xuyên quan, một con dao đâm xuyên cổ tay của hắn, đau đớn làm khuôn mặt Thiên Phủ nổi gân xanh lên.
Hắn cắn răng một cái, hộ thể cương khí toàn bộ phóng ra, hắn lúc này có hộ thể cương khí bản thân Vô Song cũng lập tức lựa chọn rời khỏi cơ thể Thiên Phủ, đối với Vô Song mà nói chiến đấu cận thân cùng Tông sư cảnh giới là việc cực kỳ không sáng suốt.
Vô Song nhanh nhưng Thiên Phủ tuyệt đối không chậm, nếu hắn không bị Vô Song ‘giả heo ăn thịt hổ’ thành công thì còn lây mới bị thương dễ dàng đến thế.
Vô Song vừa muốn nhảy ra đã thấy cánh tay phải của Thiên Phủ đưa ra mạnh mẽ nắm lấy chân của Vô Song, sau đó dùng sức kéo mạnh xuống, hắn ném Vô Song xuống đất như ném một tấm rẻ lau vậy.
Vô Song cả người run lên, một cú quăng này tuyệt đối làm Vô Song đau đớn không nhẹ. Sau đó đến lượt Thiên Phủ đè Vô Song xống, tay trái của hắn đau đớn vô cùng nhưng hắn còn không thèm rút con dao nhỏ kia ra, ánh mắt đầy lạnh lùng cùng tàn nhẫn nắm bàn tay lại tung ra một đấm thẳng xuống khuôn mặt xinh đẹp kia.
Một quyền này Thiên Phủ đúng là tin tưởng có thể đập nát mặt Vô Song tuy nhiên hắn một lần nữa đánh giá sai thực lực của Vô Song.
Vô Song vận lên toàn bộ hàn khí của cơ thể, dùng hàn khí bảo vệ cánh tay cũng mạnh mẽ tung ra một quyền.
Một quyền của Vô Song đương nhiên yếu hơn quyền của Thiên Phủ rất nhiều nhưng đây là lấy cánh tay lành lặn va chạm trực tiếp với cánh tay bị thương.
Hai người giao thủ quá nhanh, trong phút chốc hai nắm đấm kia chạm vào nhau, chỉ nghe một tiếng ‘răng rắc’.
Cánh tay phải của Vô Song đấm ra sau đó rất nhanh bị đánh bật lại, vẻ mặt Vô Song hơi hơi tái đi, xương ngón tay của hắn chỉ sợ đã bị rạn nứt.
Về phần Thiên Phủ lại càng thảm, hắn có hộ thân cương khí bảo vệ nhưng đừng quên cổ tay trái của hắn bị một con dao đâm xuyên qua, con dao này tuy nhỏ nhưng vừa vặn cắt ngang đường vận chuyển nội lực của Thiên Phủ đến bàn tay trái, một đấm kia của Thiên Phủ là thuần túy sử dụng man lực bản thân.
Hai bên va chạm, mặt tiếp xúc khác nhau nhưng lực phải chịu là như nhau, toàn bộ cổ tay trái của Thiên Phủ bị đấm gãy gập lại, Thiên Phủ cả người liền run lên tiếp theo hắn liền thấy nắm đấm tay trái của Vô Song xuất ra nện thẳng vào khuôn mặt Thiên Phủ.
Thiên Phủ lần này ngã ngược về phía sau, tiếp theo rất nhanh dùng cánh tay phải nguyên vẹn làm điểm tựa cả người liền tục nhảy về phía sau ba lần.
Hắn rất tỉnh táo, hắn lúc này đầu tiên là muốn kéo dài khoảng cách với Vô Song sau đó sẽ rút con dao kia ra.
Suy nghĩ vẫn là tốt nhưng thực tế lại làm hắn hoảng sợ.
So về bất cứ mặt nào Vô Song đều không dám so cùng Thiên Phủ nhưng riêng tốc độ, Thiên Phủ còn lâu mới bằng hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên, Vô Song sử dụng Quỳ Hoa Bảo Điển.
Quỳ Hoa Bảo Điển – Quỷ Ảnh thân pháp.
Vô Song thật ra cũng không muốn nghĩ nhiều, Quỳ Hoa Bảo Điển lúc cần dùng thì hắn vẫn sẽ dùng.
Nếu không phải trong trận chiến với Đường Vô Lệ bản thân Cổ Đại Ngưu đại hiển thần uy thì Vô Song đã sớm dùng đến Quỳ Hoa Bảo Điển.
Một lý do nữa là... Vô Song không muốn Đường Tiếu Tâm chết.
Đường Tiếu Tâm với Vô Song căn bản không có quan hệ gì, hắn không thích nhưng cũng là không ghét, một cái cô nương có ương bướng mà thôi, hắn sao phải chấp nhất với nàng?.
Quan trọng Đường Tiếu Tâm là em gái của Đường Vô Lệ, là thân nhân của Đường Vô Lệ đồng thời cũng là một người trong đội ngũ của hắn, Vô Song nhất định phải cứu nàng.
Đường Vô Lệ coi đám người Vô Song như huynh đệ, hắn chịu ở lại cùng mọi người thì cho dù vì lý do gì Vô Song cũng sẽ không bỏ mặc hắn, không bỏ mặc huynh đệ mình.
Tất nhiên với Vô Song, Đường Vô Lệ muốn được coi là huynh đệ hắn còn xa lắm, cho dù Hồ Phỉ cũng là như vậy.
Lại nói đến Vô Song cùng Thiên Phủ, Thiên Phủ tuyệt đối không tin được vào mắt mình, hắn nhìn thấy tốc độ của Vô Song lúc này, đây là tốc độ của... top 10 cao thủ hàng đầu Huyền Bảng.
Sau đó ánh mắt như mờ đi, hắn vậy mà thấy đến 4 Vô Song lao đến mình, Thiên Phủ căn bản không phát hiện được ra đâu là chân thân đâu là tàn ảnh, Vô Song quá nhanh.
Hắn cũng không có lưỡi rìu tại thân, hắn chỉ có một nắm đấm mà thôi.
Nắm chặt nắm đấm tay phải, trên người vẫn giữ nguyên hộ thể cương khí, Thiên Phủ ánh mắt lóe lên.
Bằng vào hộ thể cương khí hắn đúng là không sợ tốc độ của Vô Song.
Ở Thiên Ý Thành đám sát thủ như bọn họ được học rất nhiều thứ, ví dụ điểm yếu của tốc độ.
Điểm yếu của tốc độ thật ra là khi va chạm, bất kể ngươi nhanh thế nào nhưng giây phút ngươi chạm vào đối phương thì tốc độ của ngươi bắt buộc phải chậm lại.
Đây là... điểm yếu cố hữu của tốc độ cũng là lúc phản công của Thiên Phủ.
Vô Song nhìn Thiên Phủ không động chỉ có thủ thế đợi mình lao đến, Vô Song ánh mắt càng trở nên lẫm liệt, ngón tay chậm rãi đưa ra.
Đây không phải là Huyền Băng Chỉ, đây là Huyền Băng Chỉ phiên bản Quỳ Hoa Bảo Điển.
Lần đó hắn thấy thân ảnh kia múa, hắn thấy được Quỳ Hoa.
Lần đó cũng là lần Vô Song cảm thấy, mình mạnh nhất.
Vô Song hiện nay vẫn là không nghĩ ra hắn dùng cách gì để giết chết Tông Sư cao thủ.
Hắn đã gặp nhiều Tông Sư cao thủ nhưng mới chỉ đối mặt với hai người.
Lần đầu tiên là lần hắn vừa rời khỏi Tử Ngọc Sơn, hắn khi đó chỉ có thể cắm đầu bỏ chạy.
Lần thứ hai... chính là lần này.
Trong đầu óc của Vô Song hiện nay cực kỳ minh mẫn, hắn căn bản không suy nghĩ gì chỉ còn lại hình bóng màu đỏ kia.
Hắn một lần nữa muốn múa vũ điệu của riêng mình.
Trong lúc này toàn bộ không gian đều dừng lại, thời gian như đóng băng.
Ánh mắt của Vô Song dần dần chuyển thành màu huyết hồng, ánh mắt của hắn dần dần trở nên cao ngạo mà đây băng lãnh.
Trong ánh mắt đỏ rực như ma quỷ kia, Thiên Phủ lần đầu tiên bị choáng ngợp, hắn lần đầu tiên cảm thấy... mình quá nhỏ bé, nhỏ bé vô cùng với cái ánh mắt kia.
Giữa man đêm, một đóa quỳ hoa lại nở rộ.
Đám người Hùng Bì cùng Hùng Đảm lúc này cũng ngơ ngác dừng lại, bọn họ căn bản không thể tham ra trận chiến này, chỉ có thể đứng quan sát Vô Song chiến đấu, chính vì đứng quan sát Vô Song chiến đấu, bọn họ được chứng kiến đóa quỳ hoa xinh đẹp, chứng kiến đóa quỳ hoa đỏ như huyết kia.
Thiên Tướng lúc này ánh mắt như dại ra, hắn cũng nhìn thấy đóa quỳ hoa kia. Hắn thấy một thiếu nữ tóc trắng như tuyết, khuôn mặt lạnh lẽo tựa băng sương, một thân áo đỏ lướt đi trong không gian tràn ngập bóng tối.
Đường Vô Lệ cũng chậm rãi quay đầu lại.... trong mắt hắn triệt để như si như mê nhìn thân ảnh kia.
Lúc này không phải là vì Vô Song xinh đẹp bao nhiêu, mà là cách giết người cảu hắn, là vì đóa quỳ hoa ảo ảnh kia mang theo từng tia từng tia máu huyết, vẻ đẹp của chính sự chết chóc.
“Quỳ Hoa Bảo Điển – Quỳ Hoa Điệp Vũ”.
“Quỳ Hoa Bảo Điển – Quỳ Hoa Ti Triển”.
“Quỳ Hoa Bảo Điển – Quỳ Hoa Quỷ Tập”.
“Chước Chước Quỳ Hoa – Địa Ngục Mị Ảnh”.
Vô Song không có kim châm, vì vậy hắn dùng ngón tay, ngón tay mang theo hàn băng khí.
Vô Song lại một lần nữa trở về với cảm giác kia, cái cảm giác của 2 tháng trước.
Vô Song không rõ hắn đã đánh bại Thiên Phủ chưa, hắn chỉ biết hắn không cam lòng.
Hắn không cam lòng dừng lại ở đây, hắn muốn múa lên điệu múa kia, cái điệu múa mà hai tháng trước, hắn làm không được.
Ánh mắt của Vô Song càng ngày càng đỏ, hắn hiện nay còn không nhận rõ mình là ai, không nhìn được trước mặt mình là cái gì, xung quanh đất trời chỉ còn những đóa quỳ hoa màu đỏ.
Chân đẹp nhẹ bước, thân hình như bóng ma hòa vào màn đêm.
Hắn cuối cùng vũ lên một lần nữa.
“Quỳ Hoa Điệp Vũ – Quỳ Hoa Ti Triển – Quỳ Hoa Phi Bộc – Quỳ Hoa Quỷ Tập – Quỳ Hoa Điệp vũ”.
“Chước Chước Quỳ Hoa – Vĩnh Kiếp Quỳ Hoa”.
........
Vô Song rốt cuộc lại tìm được một tia thanh tỉnh.
Không bởi gì cả, chỉ vì hắn cảm nhận được mùi máu.
Là máu của đối thủ, hay là máu của mình.
Một thân áo trắng, nhẹ quay đầu lại, làn tóc trắng nhẹ tung bay trong gió lạnh ban đêm.
Ánh mắt hắn thản nhiên nhìn Thiên Phủ, ở đó Thiên Phủ cũng đang nhìn Vô Song chỉ là... thân thể Thiên Phủ bất động.
Hắn chết rồi, từ trên người từng lỗ máu bằng ngón tay xuất hiện, máu huyết phun ra như suối, nhuộm đỏ bộ áo trắng của Vô Song, thậm chí cả làn tóc của hắn.
Thiên Phủ cứ như thế ngã rầm xuống, khí tuyệt bỏ mình.
Đây là Tông Sư cường giả đầu tiên Vô Song giết.
Hắn nhẹ đưa ngón tay của mình lên, lúc này hắn mới thấy đau đớn, ngón tay của hắn bị bẻ gãy từ lúc nào, hắn vậy mà còn không cảm giác nổi.
Chỉ có những người xung quanh, nhìn thấy việc gì xảy ra.
Vô Song chỉ lướt qua, sau đó hộ thân cường khí của Thiên Phủ ầm ầm sụp đổ, tiếp theo liền là những hình ảnh Vô Song nhìn thấy.
Giữa màn đêm, bất kể là Cự Môn hay là Thiên Tướng đều sững lại, chỉ mấy giây thời gian bọn họ mất một người đồng đội.
Giết người, vốn chỉ cần nhanh như vậy.
Tông Sư có thể miểu sát nhất lưu cao thủ thì ai nói nhất lưu cao thủ không thể miểu sát tông sư?.
Mọi việc cứ như mộng như ảo vậy.
Vô Song chỉ đối với Đường Vô Lệ khẽ mỉm cười gật đầu, ném cho Đường Vô Lệ một ánh mắt, thân hình lướt nhẹ đi trong màn đêm.
Không cần nói, ai ở đây cũng biết Vô Song muốn đi đâu, Vô Song muốn làm gì.
...........
Ở trên ngọn cây cao cao, Cơ quan sát thấy tất cả, đến chính Cơ cũng cảm thấy rùng mình, nàng dõi theo ánh mắt nhìn thân ảnh Vô Song đi ra xa, khuôn mặt xinh đẹp có chút khó hiểu.
Sau đó Cơ động, một chân dẫm nhẹ lên cành cây, nàng vậy mà lựa chọn đi sau theo dõi Vô Song.
Với Cơ lúc này, cuộc chiến trên núi kia đã không quan trọng, nàng chỉ muốn nhìn Vô Song.
Giết người không ngờ cũng có thể ra tay đẹp đẽ như vậy, việc này chính đại tông sư như Cơ cũng tự thẹn không bằng.
...........
Cách cuộc chiến của Vô Song cùng đám người Cự Môn không xa có một cuộc chiến khác.
Thời gian mới trôi qua chẳng bao lâu, nhưng cuộc chiến này máu đã đổ, đã có nhân mạng ngã xuống.
Ở một thân cây, thân hình Đường Phong ngồi đó, lưng dựa vào cây hai mắt trợn trắng, trên ngực hắn cắm một cây Huyết Chích, hắn đã chết.
Cách đó không xa, thân hình Đường Dần cũng ầm ầm đổ xuống, không ai nhìn thấy trên người Đường Dần dính bao nhiêu vết thương.
Lúc này chỉ còn một mình Đường Ngạo đang nắm chặt hắc long kiếm của mình, sau lưng Đường Ngạo chính là Đường Tiếu Tâm.
Đường Tiếu Tâm như con thỏ nhỏ run rẩy ngồi đó, hai mắt nàng trắng dã không còn linh hồn, trong ánh mắt chỉ còn sự sợ hãi.
Nàng rất sợ, rất sợ, phi thường sợ.
Đại ca của nàng không có ở đây... đại ca muốn nàng rời đi giống như bất cứ lần nào khác, không có đại ca bảo vệ nàng liền không tìm thấy cảm giác an toàn.
Hai vị anh họ của nàng, Đường Phong cùng Đường Dần cũng ngã xuống, nàng có thể thấy ánh mắt lo lắng cảu họ dành cho nàng, bọn họ dùng thân thể che chắn cho nàng, nàng chính mắt nhìn thấy hai người chết, chính mắt thấy hai người rời khỏi thế giới này.
Cái cảm giác dùng mắt thường từ từ nhìn thấy thân nhân của mình ngã xuống đáng sợ thế nào? lại còn với một cô bé còn chưa hiểu sự đời.
Nàng co quắp nằm trong một góc, nàng không có sức chạy nữa, toàn bộ thân thể đều run rẩy... chỉ còn Đường Ngạo, Đường Ngạo vẫn cố gắng bảo vệ nàng.
Đối thủ của Đường Ngạo là Thiên Lương.
Thiên Lương là cao thủ về tốc độ cùng cận chiến, vũ khí của hắn không ngờ lại là ‘tay gấu’.
Vũ khí của Thiên Lương không phải là Huyết Chích, Huyết Chích chỉ là ám khí của hắn mà thôi, vũ khí của Thiên Lương là một cặp bao tay bằng sắt có mũi nhọn mọc lên.
Hắn thích dùng song quyền đánh đối phương đến chết, đánh đối phương thịt nát xương tan.
Chỉ trong một thời gian ngắn Thiên Lương đã giải quyết xong hai người của Đường Môn, đủ để thấy thực lực của hắn mạnh để mức nào, ngay cả Đường Ngạo đang cầm kiếm kia trong mắt hắn cũng không là gì cả.
Thiên Lương đối với Đường Ngạo đang gắt gao bảo vệ Đường Tiếu Tâm, hắn chỉ khẽ nhếch miệng.
“ Ta cho các ngươi chút thời gian, có di ngôn gì liền nói đi, kẻo chết rồi lại oán hận ta”.
Thân là sát thủ đều có một thú vui riêng, Thiên Lương thú vui chính là muốn dày vò tinh thần con mồi, nhìn con mồi mạnh mẽ cầu sinh rồi dập tắt nó.
Đường Ngạo nghe Thiên Lương nói vậy ánh mắt lại càng lạnh lại, hắn vậy mà thật sự cắm kiếm xuốn, nhẹ đưa một tay xoa đầu Đường Tiếu Tâm.
“Tâm Tâm ngoan... ca ca không bảo vệ được Tâm Tâm rồi, trở về đi, trở về với công tử đi, công tử nhất định bảo vệ được Tâm Tâm”.
Đường Ngạo nói vậy rồi dùng lực kéo tay Đường Tiếu Tâm lên, hắn khẽ hôn lên trán Đường Tiếu Tâm, sau đó dùng nội lực nhẹ truyền cho nàng, rồi một đẩy Đường Tiếu Tâm về phía Thiên Lương.
Thiên Lương cũng là cau mày sau đó nhếch miệng không để ý.
“Đường Vô Lệ thân mình lo còn không xong, hắn sao có thể bảo vệ được con bé này?, ngươi bớt mơ mộng”.
Đáp lại lời nói của Thiên Lương, Đường Ngạo chỉ cười gằn.
“Các ngươi tốt nhất không nên chọc công tử”.
Sau đó cũng không nói gì tay nắm hắc long kiếm nắm thật chặt lao tới, hắn không quên hét lên.
“Chạy yyyyyyyyyyyyyyyyyy”.
Âm thanh mang theo nội lực của Đường Ngạo như cảnh tỉnh Đường Tiếu Tâm, khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn nước mắt, nàng cắn nát đôi môi mềm đến mức máu bắn ra, nàng chỉ có thể dùng sức chạy, bất chấp tất cả mà chạy.
Nàng vừa chạy vừa khóc, nước mắt lã chã rơi như những hạt ngọc trai trong màn đêm vậy.
Đường Ngạo nhìn theo bóng hình kia dần dần chạy xa, tay nắm chặt hắc long kiếm bất chấp tất cả, lao tới.
........
Đường Tiếu Tâm chỉ biết chạy.
Trong màn đêm, trong cánh rừng đầy sương tím này nàng có thể chạy đi đâu?.
Nỗi sợ trong người nàng càng ngày càng lớn, sự sợ hãi càng ngày càng tăng nhưng nàng vẫn chạy.
Nàng chạy trong vô thức, nàng bỏ chạy như một loại trốn tránh vậy.
Sau đó Đường Tiếu Tâm vấp vào một rễ cây, cả thân hình nhỏ nhắn ngã bịch xuống đất, cặp đùi non trắng nõn tóe máu.
Đường Tiếu Tâm nằm trên mặt đất, tay nhỏ nắm lại liên tục đấm xuống đất, nàng khóc càng ngày càng to, nàng không chạy tiếp nổi.
Khi nỗi sợ hoàn toàn chiếm lấy cơ thể, con người sẽ bỏ chạy.
Khi thể lực cạn kiệt, con người sẽ dừng lại, cộng thêm với nỗi sợ ban đầu liền biến thành khủng hoảng.
Đường Tiếu Tâm chỉ cảm thấy xung quanh nàng ngập một màu đen chết chóc, nàng rơi vào vực sâu vạn trượng cho đến khi có một bàn tay nhẹ vỗ vào đầu nàng.
Một giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên.
Hắn với nàng chỉ là nhếch miệng.
“Đừng khóc, khóc là đặc quyền của kẻ yếu. Cười nhiều lên, cười cho ngày mai tươi sáng, cười cho ngày ngẩng đầu làm người”.
Hắn... hắn nói vậy.
Đường Tiếu Tâm cảm thấy đây giống hệt ngữ điệu của ca ca nhưng giọng nói rõ ràng khác.
Cố gắng ngước đôi mắt ngập nước lên, nàng nhìn thấy một thân ảnh ở đó.
Một thân ảnh mang theo hai màu, đỏ cùng trắng.
Hắn đối với nàng nhẹ mỉm cười, vỗ nhẹ vào mái tóc búi cao của nàng.
Giọng nói tràn ngập tự tin cùng với sát khí nhàn nhạt.
“Tiểu cô nương, mượn châm cài tóc một chút”.
Sau đó mái tóc đen của Đường Tiếu Tâm xõa xuống, nhưng nàng không quan tâm.
Khuôn mặt xinh đẹp hơi hơi đỏ lên, nàng chỉ nhìn về thân ảnh kia đi xa đi xa.
Thân ảnh vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ, dưới ánh trăng sáng dần dần biến mất.