[Dịch]Cực Võ

Chương 390 : Quyển 2 - Chương 282

Ngày đăng: 03:32 21/08/19

Vô Song không có tuyệt sát thủ đoạn cũng không có công kích diện rộng thủ đoạn, hắn chỉ có thể dùng kinh người tốc độ cùng thân thể mạnh mẽ khũng khiếp mà tiến lên vì vậy hắn giải quyết 4 đầu Thi Ma cũng mất kha khá thời gian. Thi Ma chỉ là con rối bên người Quỷ Vương, thực lực ngay cả xếp trong hàng ngũ tuyệt cũng không phải lfa cao, theo Vô Song động thủ thì Thi Ma đại khái thực lực ngang ngửa với Cừu Thiên Nhận hiện tại. Đương nhiên Cừu Thiên Nhận hiện tại theo Vô Song xem hắn còn yếu hơn nguyên tác, yếu hơn thời kỳ đỉnh phong của hắn. Hầu hết các nhân vật của Thiên Long hay Xạ Điêu đều chưa phát triển được hết thực lực của mình, dù sao nếu theo cốt truyện Xạ Điêu bản thân Quách Tĩnh hiện nay cùng lắm mới đại náo Hoàn Nhan Phủ, cốt truyện Thiên Long thì Kiều Phong bây giờ có lẽ cũng mới nhậm chứ bang chủ. Tất nhiên còn có vài nhân vật ‘đặc dị’ như Nhất Đăng hay Vương Trùng Dương thì không tính, bọn họ đã bước lệch so với cốt truyện chính khá nhiều. Lại nói đến Vô Song lúc này, hắn hoàn toàn đặt mục tiêu diệt nhanh đám Ma Thi, căn bản không thèm né bất cứ quyền nào đánh tới, trực tiếp lấy thương đổi thương, đương nhiên với thực lực của Ma Thi không cách nào chịu được chiến thuật này của Vô Song. Cho dù 4 đầu Ma Thi đã sinh linh trí, đã tự thành trận hình thì cũng không thể ngăn cản Vô Song bao nhiêu thời gian, mỗi quyền Vô Song đánh ra liền gần như đánh nát một phần thân thể trên người Ma Thi, mỗi Ma Thi khó lòng mà chịu được đến quyền thứ 5 của hắn. Cùng với 4 đầu Ma Thi đánh hơn 50 chiêu, Vô Song rốt cuộc thu tay lại, thở ra một ngụm nhọc khí, ngay cả chính cơ thể hắn cũng có chút thương tổn. Cũng may Vô Diện Nhân cắm đầu bỏ chạy, nếu Vô Diện Nhân liều mạng ở lại cùng sống cùng chết với Ma Thi của mình, Vô Song chưa chắc đã giải quyết mọi việc dễ dàng như vậy. Vô Diện Nhân cực kỳ sợ hãi Vô Song bởi trong lòng hắn Vô Song vẫn là quỷ tộc, thân là quỷ tộc khi đã tu luyện tới trình độ này sao có thể không có thần thông?. Chính Vô Diện Nhân cũng tưởng khả năng thôn phệ của Vô Song là một loại thần thông, theo nó thì Vô Song còn đến 3 loại thần thông tương đương, nó không chạy mới là lạ. Trên mặt đất, 4 đầu Ma Thi đã bị đánh nát nhừ, Vô Song lúc này đưa tay ra, đầu hăc slong trên tay hắn di chuyển từ vai xuống bàn tay, mở miệng một cắn, bắt đầu thôn phệ ma lực. Ma lực không thể làm Vô Song mạnh lên, không thể làm Vô Song đột phá trạng thái Tứ Long nhưng nó có thể giúp Vô Song phục hồi, dù sao khi Vô Song ma hóa cũng tiêu hoa ma lực rất lớn, chỉ có nuốt chửng ma lực xung quanh hoặc ma lực của đối thủ mới giúp Vô Song có thể thoải mái chiến đấu trong tình trạng ma hóa. Sau khi hấp thụ toàn bộ ma khí xung quanh, khí diễm của Vô Song càng thêm mạnh mẽ đồng thời trên mặt đất sự tồn tại của toàn bộ Ma Thi đều bị xóa sạch, căn bản không cồn gì cả. Nhìn vào đám Ma Thi này, Vô Song không khỏi nghĩ đến Đế Thi. Đế Thi từng làm Tảo Địa Thần Tăng bị thương, loại chiến lực này chính Vô Song cũng có chút lo lắng. Bản thân Vô Song từng nhìn thấy ma vật tấn công Đào Hoa Đảo, cho dù hắn không chắc đó có phải là Đế Thi hay không nhưng mà nếu như vậy thì Đế Thi thực sự cao cấp hơn Ma Thi quá nhiều quá nhiều. Đế Thi như có cả sinh mạng bên trong vậy, còn Ma Thi cùng lắm chỉ coi là khôi lỗi cao cấp mà thôi. Thở ra một hơi nhọc khi, một đường đánh chết 4 đầu Ma Thi cũng không nhẹ nhõm gì, Vô Song quay người chậm rãi bước về phía Lý Thu Thủy cùng Nhất Đăng. Nhất Đăng nhìn thấy Vô Song bước tới, trong lòng liền có lo lắng, ông đang không hiểu lắm Vô Song rốt cuộc muốn làm gì thì Vô Song đột nhiên xuất thủ, trực tiếp đánh ngất Nhất Đăng. Thân thể Nhất Đăng cường hãn hơn Lý Thu Thủy nhiều lắm, cho dù đang trọng thương lại ăn thâm một đòn của Vô Song, trạng thái vãn còn tốt hơn Lý Thu Thủy. Vô Song nhìn Lý Thu Thủy trọng thương, rốt cuộc cũng giải trừ ma hóa. Đến khi Lý Thu Thủy thấy vô Song giải trừ trạng thái đáng sợ kia, mới thở ra một hơi. Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc Vô Song hại mình nhưng mà nếu Vô Song không thể trở lại hình dáng nhân tộc, hắn sẽ bị nhân tộc vô biên vô tận truy sát, đấy là còn chưa kể quỷ tộc chắc chắn cũng không tha cho ‘dị vật’ như hắn. Vô Song không biết Lý Thu Thủy đang nghĩ gì, hắn lúc này cúi xuống, đưa một luồng chân khí nhu hòa chạy dọc cơ thể nàng, hắn bắt đầu vận lên Bắc Minh Thần Công. Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể bắt đầu vận chuyển, nội lực trong người hắn không còn phân thành âm hay dương mà biến thành một dạng nội lực đặc biệt hơn – Bắc Minh Chân Khí. Bắc Minh Thần Công của Vô Song hiện tại không thể vì hắn hấp thu nội lực của người khác tuy nhiên Bắc Minh Chân Khí vãn còn tác dụng rất lớn. Dùng Bắc Minh Chân Khí bảo vệ lục phủ ngũ tạng của Lý Thu Thủy, một tay còn lại điểm lên vài yếu huyệt của nàng, Vô Song mới ôn nhu lên tiếng. “Chịu đau một chút”. Lý Thu Thủy nghe Vô Song nói liền khẽ lườm hắn, hắn dĩ nhiên coi nàng là tiểu hài tử?. Vô Song rốt cuộc đụng tới chiếc sừng kia, nội lực trong người bắt đầu biến đổi thành trạng thái Cực Âm, hai ngón tay chạm vào bụng Lý Thu Thủy, hắn sử dụng Huyền Băng Chỉ. Dùng hai đầu ngón tay đưa hàn khí vào phần vết thương của Lý Thu Thủy, khí lạnh làm thân thể nàng hơi hơi run lên, làm nguyên phần xung quanh vết thương trở nên tê cóng, Vô Song lúc này mới thuận thế rút chiếc sừng này ra. Máu bắn lên, cả người Lý Thu Thủy co giật, khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn đau đớn nhưng mà nàng đúng là không kêu một tiếng. Sau khi rút chiếc sừng ra, Vô Song lập tức lại chuyển đổi về Bắc Minh Chân Khí, dùng chân khí bảo vệ toàn bộ phần vết thương của nàng, hắn cũng xé ra vạt áo của chính mình, vì nàng băng bó phần bụng. Nhìn vòng eo tinh mỹ tuyệt luân làm không biết bao nhiêu nam nhân điêu đứng nhưng lúc này lại xuất hiện một vết thương ghê người, chính Vô Song còn đau lòng. Vô Song dùng hai tay bế ngang Lý Thu Thủy lên, sau đó lại nhìn Nhất Đăng. “Hắn giải quyết thế nào?”. Lý Thu Thủy nằm trong ngực Vô Song, sắc mặt hơi tái đi, đầu dựa vào vai hắn mà đáp. “Người này là Nhất Đăng đại sự, lần này coi như ta nợ đại sư, không thể thấy chết mà không cứu”. Lý Thu Thủy nói xong lại chỉ về phía xa. “Ở đó, trong túi đồ của ta con kim sang dược”. Vô Song nghe vậy khóe miệng liền giật giật, dĩ nhiên đợi hắn băng bó xong cho nàng rồi mới chỉ chỗ kim sang dược?. Tất nhiên Vô Song cũng không chỉ nghĩ tới Kim Sang Dược, bản thân Vô Song nghĩ đến Tây Vực – Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao. Thân là Tây Vực bá chủ, Lý Thu Thủy sao không thể có thứ này?. Quả nhiên bên trong túi vải của Lý Thu Thủy, Vô Song liền nhìn thấy rất nhiều dược liệu, thậm chí có cả ngân châm. Nhìn vào chiếc túi này, ánh mắt Vô Song càng ngày càng sáng, hắn tiếp tục tìm kiếm một hồi, rốt cuộc phát hiện một cái hộp ngọc gồm 3 tầng. Mở hộp ngọc ra, cảm nhận được thứ quen thuộc bên trong, Vô Song liền khẽ cười. Đã rất lâu rồi, Vô Song mới nhìn thấy Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao. Cầm trong tay Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, thương thế của Nhất Đăng cùng Lý Thu Thủy hoàn toàn có thể không lo. Vô Song bắt đầu ngồi xuống xử lý thương thế của Lý Thu Thủy, bôi một lớp Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao lên xác thực thần dược này bắt đầu khô đặc lại, phủ kín lên vết thương, bản thân vết thương cũng không còn chảy máu. Đặt Lý Thu Thủy ngồi xuống, Vô Song lại đến bên người Nhất Đăng. Tất nhiên cách Vô Song xử lý với Nhất Đăng thì mạnh bạo hơn nhiều, trực tiếp rút chiếc sừng kia ra là được, sau đó lại bôi Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao lên. Xử lý thương thế cho hai người, Vô Song mới bước đến chỗ Lý Thu Thủy mà mỉm cười. “Tốt nhất theo ta về trận doanh đi, bên trong không có bao nhiêu cao thủ nhưng vẫn tính là an toàn “. Lý Thu Thủy ngồi dựa vào thân cây, nàng hiện tại vẫn tương đối yếu ớt nhưng sức lực đã lớn hơn không ít, nàng ném cho Vô Song một cái mị nhãn mà cười. “Tiểu tử ngươi, lúc trước không phải câu thứ nhất tiền bối, câu thư hai sư phụ sao?, mới một thời gian không gặp liền học hư?”. Vô Song cũng là bật cười, dùng ngón tay nhẹ gõ đầu nàng. “Ai bảo ta mạnh hơn nàng đây “. Nói xong Vô Song hướng mắt nhìn Nhất Đăng, ánh mắt hơi nhíu. “Nhất Đăng đại sư, kẻ này hơi khó giải quyết”. Lý Thu Thủy nghe vậy cũng trầm mặc, nàng đương nhiên hiểu ý Vô Song. Nhất Đăng là người chứng kiến toàn bộ việc này, cho dù ông ta không thấy Vô Song trở lại trạng thái nhân loại nhưng nếu nhìn vào người đi bên cạnh Lý Thu Thủy, cũng không khó đoán ra thân phận Vô Song hoặc ít nhất cũng có nghi ngờ. Nhất Đăng rơi vào tình cảnh này cũng vì Lý Thu Thủy, bản thân Lý Thu Thủy đương nhiên không muốn Nhất Đăng chết, về phần Vô Song cũng là như vậy, hắn sẽ không lấy oán báo ơn. Nghĩ một chút, Vô Song chỉ thở dài. “Thôi, đến đâu thì đến dù sao lão nhân này dù có nhận ra ta cũng không có chứng cớ chính xác, nói cũng không ai tin “. Lý Thu Thủy đương nhiên chỉ biết gật đầu, nàng không có ý kiến gì về việc này. Vô Song cũng không thể để Nhất Đăng ở đây, quá nguy hiểm, hắn suy tính một chút liền để Lý Thu Thủy ở lại, bản thân ẩn đi, ít nhất để Nhất Đăng tỉnh lại không nhìn thấy hắn, hắn liền từ phương xa bảo vệ Lý Thu Thủy sau đó một đường bảo vệ hai người tiến về trận doanh. Vô Song tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nhảy lên đỉnh núi, từ trên cao quan sát vị trí Lý Thu Thủy cùng Nhất Đăng. Thời gian cứ thế, chậm rãi trôi qua. Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, đang trong trạng thái tu luyện, Vô Song đột ngột mở mắt ra. Bên cạnh hắn vậy mà xuất hiện một người, đương nhiên nói đúng hơn là một vị nữ quỷ giống người. Nàng ngồi ngay bên cạnh Vô Song, hơn nữa Vô Song còn không biết nàng xuất hiện khi nào. Vô Song không thể cảm nhận được ma khí từ người nữ quỷ này thậm chí hắc quỷ hoa của hắn cũng không xoay, Vô Song chỉ nhìn thấy rất rõ chiếc sừng nhỏ kia mà thôi. Nhìn thấy sừng của đối phương, Vô Song đương nhiên đoán đối phương là quỷ tộc tuy nhiên từ việc đối phương không toát lên địch ý, Vô Song rốt cuộc vẫn không có ma hóa. Hắn dùng ánh mắt quan sát nữ quỷ này từ đầu đến chân. Nữ quỷ cũng nhìn Vô Song, ngón tay khẽ chỉ về phía sau. Theo ngón tay của nàng, Vô Song lúc này mới nhìn thấy Vô Diện Nhân nằm một đống ở đó, cũng không rõ sống hay chết. Nữ quỷ chỉ vào mình sau đó đưa bàn tay ra khẽ lắc lắc, tiếp theo lại chỉ vào Vô Song, rồi chỉ vào Vô Diện Nhân, bàn tay sau đó đưa lên cổ, làm động tác cứa cổ. Ý của nàng chính là muốn Vô Song đi giết Vô Diện Nhân kia?. Vô Song dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nữ tử này sau đó bật cười. “Các ngươi không phải cùng tộc sao? dĩ nhiên lại dùng ta đối phó hắn?”. Nữ quỷ nhìn Vô Song không đáp, hơn nữa phi thường nhân tính hóa nâng lên hai vai của mình, ngụ ý không quan tâm, sau đó thản nhiên chỉ tay về Vô Diện Nhân xong lại chỉ xuống dưới đất. Ngôn ngữ hình thể của nữ tử này quả thật xuất sắc hơn Vân Đóa nhiều. Nàng chính là đang nói, Vô Diện Nhân đánh trọng thương Lý Thu Thủy, chẳng nhẽ Vô Song không muốn trả thù?. Vô Song rốt cuộc vẫn bị nàng thuyết phục. Hắn biết việc này cũng không đơn giản như vẻ bên ngoài nhưng mà hắn nhất định cũng muốn tự mình giải quyết một thành viện quỷ tộc, đặc biệt là người trong Thất Quỷ Vương. Vô Song tiến tới, bản thân Vô Diện Nhân thực sự đã cách cái chết không xa, chỉ còn thoi thóp, đến cả ý thức cũng trở nên mơ mơ hồ hồ. Vô Song không nghĩ nhiều, đơn giản đưa tay ra một chưởng đánh xuống, dùng Thiên Sơn Lục Dương Chưởng đánh thẳng vào lồng ngực đối phương, sau đó lại vận lên Hỏa Diễm Đao, trực tiếp phá nát thân thể Vô Diện Nhân từ bên trong. Vô Diện Nhân chết rất dễ dàng, không có gì phải suy nghĩ, cái Vô Song muốn biết là sau khi thứ này chết đi, hình thù sẽ ra sao?. Vô Diện Nhân chết, một đoàn hắc khí liền nổ tung, sau đó hắc khí bắn ngược lên thiên không thậm chí như đang muốn chạy trốn vậy. Vô Song chắc chắn không để việc này xảy ra, hắn đưa tay tới, biến bản thân trở thành trạng thái ma hóa, trực tiếp dùng hắc long thôn phệ đoàn hắc khí. Hắn khí bị hắc long cản trở như gặp thiên địch, không có bao nhiêu sức chống cự liền bị đánh nát. Hắc khí biến mất để rồi từ bên trong đoàn hắc khí, một trái tim màu đỏ rơi xuống. Vô Song dùng tay nắm lấy trái tim này, thứ này vậy mà vãn đang đập. Cầm lấy trái tim, Vô Song quay lại nhìn nữ quỷ, trong mắt vừa có tò mò, vừa có hứng thú. Nữ quỷ cũng đứng lên, từ sau lưng rút ra hai cây huyết nhận. Bước chân nàng phi thường uyển chuyển lại gần Vô Song, cùng với bộ quần áo dính chặt thân thể kia, quả thực có thể khiến vô số nam nhân chảy máu mũi. Nàng bước đến, chậm rãi cầm lấy huyết nhận, nhẹ rạch một đường trên trái tim đỏ kia. Trái tim kịch liệt rung chuyển rồi hoàn toàn lặng đi. Từ bên trong trái tim không có kinh mạch, không có dây thần kinh, theo đường rạch của nữ quỷ chỉ có một dạng chất lỏng màu đỏ. Nữ quỷ chỉ vào Vô Song, sau đó lại đưa hai tay chắp lại làm động tác uống nước, nàng chính là bảo Vô Song uống thứ này. Vô Song tất nhiên sẽ không uống, hắn nào biết đây là cái khỉ gì?. Thấy Vô Song lắc đầu, nữ quỷ đưa tay ra cực kỳ tự nhiên cầm lấy trái tim, tiếp theo đặt lên miệng, một hơi uống sạch để lại Vô Song có chút không biết làm thế nào. Nữ quỷ này thực sự không coi Vô Song là người ngoài, thậm chí không coi Vô Song là kẻ thù. Nàng quá mức tự nhiên rồi. ....... Theo động tác của nữ quỷ, trái tim càng ngày càng khô quắt lại, rốt cuộc bị nữ quỷ bóp vụn trong tay. Nàng dùng một tay khác lau miệng mình, thân thể bắt đầu biến đổi. Những vảy giáp màu trắng trên trang phục của nàng bắt đầu chuyển thành màu đỏ như máu. Vô Song rất muốn nhìn nữ tử này sẽ biến đổi thế nào nhưng mà chờ vài phút đồng hồ qua đi, nữ tử này dĩ nhiên chỉ đổi màu trang phục, căn bản không còn gì khác. Khí chất cũng vẫn như thế, cùng lắm với y phục màu đỏ thì cho người khác cảm giác có chút yêu dị. Về phần tất cả những thứ còn lại, một chút đều không thay đổi. __________________________________ Góc khóc lóc. Nghỉ 2 ngày mới nghĩ ra cách đánh Boss. Trước con Boss map này là Hạng Vũ mà h chuyển qua Thiên Đạo r, nó mạnh quá xá, nghĩ mãi mới nghĩ ra cách hợp lý ăn boss T_T.