Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 13 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Trần Nhược Vũ lo lắng đề phòng cả một ngày. Kết quả thật là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.



Bác sĩ Mông Cổ giống như đột nhiên biến mất một dạng, không có

tin nhắn, không có điện thoại, cũng không có bất ngờ xuất hiện ở trước

mặt cô. Điều này làm cho Trần Nhược Vũ nhìn chòng chọc điện thoại cả một ngày, lo lắng lần trước một lần lỡ làm lộ địa chỉ đang ở, tâm tình lo

lắng tất cả đều uổng phí.



Chẳng lẽ giấc ngủ giúp bồi dưỡng lương tâm, sau khi hắn tỉnh dậy hoàn toàn tỉnh ngộ hành vi của mình đáng xấu hổ đáng hận, quyết định

không hạ độc thủ với cô rồi hả?



Lương Tư Tư nhìn Trần Nhược Vũ buổi sáng trước khi xuất môn liền tâm trạng bất an, buổi tối tan việc trở về cũng một bộ dạng thất hồn

lạc phách, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng."Cậu đến tột cùng là bị

chuyện gì thế?"



Trần Nhược Vũ suy nghĩ hồi lâu không biết nên nói như thế nào,

cuối cùng nói: "Tớa chọc tới ngừoi không nên chọc, dây dưa với người

ta."



Lương Tư Tư trầm tư nhìn cô một hồi lâu, "Nhược Vũ, bộ dáng của cậu như là yêu người không nên yêu."



"Á?" Người này là có ánh mắt gì vậy trời? Trần Nhược Vũ ý vị lắc đầu."Không có, không có, không có yêu." Sớm tám trăm năm sẽ không không thương. Không đúng, là còn chưa có yêu liền quyết định không thể yêu.



"Nhưng lo âu cùng sợ hãi lần này của cậu cùng với lần bị hai gã khốn kiếp đánh, đe dọa kia biểu tình hoàn toàn khác nhau."



A, đúng, còn chuyện hai khốn kiếp kia còn chưa có giải quyết

xong. Cô đã xuất viện hai ngày nay thật đúng là thiếu chút nữa đã quên

rồi.



"Cho nên rốt cuộc là cậu chọc phải người nào mà lại có tình trạng rối ren thế này?"



Trần Nhược Vũ bị hỏi đến phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ lại,

cân nhắc từng câu từng chữ nói: "Là một người bạn của người bạn, trước

có chút hiểu lầm, sau đó chúng tớ xem không thuận mắt lẫn nhau, hắn

thỉnh thoảng tìm tớ gây phiên phức. Không đúng, cũng không phải là phiền toái, chính là cậu biết đấy, tương đối đáng ghét."



"Tớ không biết, tớchẳng hiểu rõ cái gì." Lương Tư Tư lắc đầu.



"Tư Tư!"



"Ừ." Lương Tư Tư còn nghiêm túc đáp.



Trần Nhược Vũ có chút phát điên, cô đứng lên đi đến hai bước,

vung tay lên, một lần nữa sắp xếp lại ngôn ngữ. "Nói đúng ra là, có một

người đàn ông rất phiền toái thường đến gây chuyện với cậu, cậu sẽ làm

sao?"



"Nghĩ là hắn theo đuổi cậu?"



"Không, dĩ nhiên không." Trần Nhược Vũ giật mình."Hắn không muốn đuổi theo tớ."



"Hắn không muốn đuổi theo cậu vậy chọc giận cậu làm gì?"



Trần Nhược Vũ trợn mắt hốc mồm, đây là cái Logic gì?



"Tớ chưa từng thấy qua không muốn theo đuổi theo cậuthì còn trêu chọc cậu làm gì, cũng không phải là có bệnh đi." Lương Tư Tư một bộ ra

vẻ giảng dạy."Cho nên Nhược Vũ cậu xác định được sao?"



Trần Nhược Vũ sững sờ gật đầu, "Tớ xác định hắn không muốn theo đuổi tớ."


Lôi Phong mắng: "Mẹ kiếp, cậu cùng Doãn Tắcđều một dạng ti

tiện." Vốn là Hiểu Vân nhà hắn trở về, bọn họ nên tốt bụng để cho hai

người ở thế giới riêng của mình tâm sự, kết quả Doãn Tắc không phải là

náo loạn muốn tụ tập bạn bè tổ chức bữa tiệc đón người ở phương xa quay

về. Thật ra thì tụ tập lúc nào mà không được, bọn họ chính là nghĩ phá

bĩnh hắn đây mà.



Mạnh Cổ hì hì cười, căn bản không để ý tới Lôi Phong, hắn là

thật chạy tới, ôm Đinh Hiểu Vân một cái. Lôi Phong đẩy hắn ra, "Cút sang một bên."



Doãn Tắc thì tại một bên mát mẻ nói, "Tiếc quá, ** bị thiếu hụt, có người cáu kỉnh nè."



Lôi Phong lên tiếng: "Các cậu chờ tôi rỗi rãnh tìm các cậu bạo phát."



Mạnh Cổ với Doãn Tắc cùng nhau lấy tay đè tim, "Thật sợ quá đi mất."



Trần Nhược Vũ bị mấy người này chọc cho cười không ngừng, đang

toét miệng, lại thấy Mạnh Cổ đang ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt liếc

xuống cô, cô che dấu biểu hiện trên mặt, cúi đầu tìm cái ly uống nước.



Lúc nàyDoãn Tắc bắt đầu huyên náo cụng rượu, nói phải ăn mừng

dịp hỷ sự lớn này, Mạnh Cổ tán thành, cùng hùa theo ồn ào lên một

lúc. Lôi Phong trợn thẳng mắt mà nhìn, trong lòng biết ngay mục đích

của hai tên bỉ ổi này đúng là muốn đem hắn hạ gục, để cho hắn không **

được mà.



"Không uống được, tớphải lái xe."



"Để cho Hiểu Vân lái đi."



"Cô ấy vừa trở về, sẽ không yên tâm."



"Thì gọi Tôixi đưa về."



"Không bỏ xe ở đây được."



"Thật không có khí phách gì cả."



"Không cần phải chứng minh chuyện đó cho các cậu, cậutự hiểu lấy."



Nãy giờ vẫn mỉm cười không lên tiếng nhìn bọn họ náo loạn,Đinh

Hiểu Vân cất giọng, "Tất cả mọi người đừng uống rượu nữa, Doãn Tắc, Mạnh Cổ các cậu cũng phải lái xe, an toàn là quan trọng nhất."



"Ái chà, chồng tung vợ hứng đấy đấy. Tôi không cần lái xe, chị

gái tôi có thể lái giúp." Doãn Tắcđem Doãn Ninh kéo ra làm tấm chắn.



"Tôi cũng vậy không cần lái xe, Trần Nhược Vũ sẽ đưa tôi trở về."



Trần Nhược Vũ đang đang cầm cái ly xem náo nhiệt, nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc. Cô lúc nào thì nói muốn đưa bác sĩ Mông Cổ về hả ? Bọn họ không cần thiết phải có quan hệ thế này có được hay không? Cô nhìn

trộm Mạnh Cổ một chút, hắn cùng với Doãn Tắc vẫn đang chuyên tâm cùng

Lôi Phong cãi vả, căn bản không có có thấy cô đang nhìn hắn.



Trần Nhược Vũnuốt một ngum nước miếng, được rồi, bác sĩ Mông Cổ

chính là chỉ tùy tiện nói ra một câu thôi mà, cô cũng chớ để bụng làm

gì.