Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ
Chương 14 :
Ngày đăng: 09:37 18/04/20
Cuối cùng mọi người ai cũng không uống rượu, chỉ là ngược lại
càng náo càng dữ dội. Cánh đàn ông biểu hiện tình bạn phương thức rất
kỳ quái, liên tục lật tẩy lẫn nhau, hận không thể đem đối phương đánh
giá đến cả bộ phận phía dưới.
"Người rối loạn nhất thế giới lúc này, nhất định là Lôi Phong."
Doãn Tắc đã kết luận như vậy, "Hiểu Vân cô phải coi chừng hắn, một bụng
đầy ý nghĩ xấu."
"Cậu đã lo lắng dư thừa rồi, chỉ là không cần phải khích bác."
Lôi Phong nhanh như gió đáp lại, "Hiểu Vân đối với lai lịch chúng ta đều là biết rõ. Cả ba người trong đó chỉ có một mình tôi là chỉ có một mối
tình đầu duy nhất, rất chung tình, đâu có phải như hai gã bại hoại các
cậu."
"Mẹ nó, cái người này mới là thật khích bác." Doãn Tắc chuyển
sang Cao Ngữ Lam, mặt thành khẩn, "Đừng nghe cậu tôi, anh mới làngây thơ vô tội. Thật ra thì kẻ bỉ ổi nhất nhất chính là Mạnh Cổ, bạn gái của
hắn nhiều vô kể."
"Cút." Mạnh Cổ ném mấy hạt đậu qua.
Doãn Tắcgiơ ngón tay lên đếm, "Lương Tiểu Hà, Mặc Mỹ Hoa, Vương
Phương, Lưu Dĩnh. . . . . . Tớ biết rõ cũng không sai biệt lắm có khoảng mười người, đó còn là có cả những người tớ chưa biết nữa đấy."
Trần Nhược Vũ dựng lỗ tai lên nghe, gã này đúng là một gã đại
hoa tâm mà, thật quá coi thường hắn, quả nhiên là không thể tin cậy
được. Thật may là cô kịp thời quay đầu lại, không thì phải sa chân vào
vũng bùn.
Đinh Hiểu Vân lúc này quay sang nói chuyện vớiMạnh Cổ: "Này
không thể coi đó là bạn gái của Mạnh Cổ được, chỉ là do họ theo đuổi cậu ấy mà thôi, hơn nữa do không theo bám được còn nói những lời không lọt
vào tai chút nào, tớ cảm thấy được Mạnh Cổ mới là người bị hại thì đúng
hơn."
"Đúng vậy." Mạnh Cổ nhếch môi cười, "Chỉcó Hiểu Vân là hiểu tớ, cho nên tớ cuộc đời này thích nhất đúng là cậu."
Trần Nhược Vũ trong lòng giật mình, ngẩng đầu lại nghiêm túc
nhìn Đinh Hiểu Vân một chút. Dịu dàngkhả ái, xinh đẹp hào phóng. Cùng y
Mạnh Cổ suy nghĩ một chút, nhớ ra"Tớ nói dù sao cũng là muốn
chết, không bằng trước hết ký một cái cam kết, để cho tớ lấy xác luyện
tập giải phẩu một chút."
Cái này thật là con hơn cả bỉ ổi mà.
Trần Nhược Vũ bị làm cho sặc, ho khan vài tiếng.
"Sau đó cô tôi vẫn không nhảy, tớ liền quyết định, chờ lâu như vậy, thi thể cô tôi không muốn nữa. Sau đó tớ liền bỏ đi."
Đê tiện thật là quá đê tiện.
Trần Nhược Vũ nhịn không được, tiếp tục ho khụ khụ.
Thì ra là hắn đối với côg đã coi như là ôn hòa lắm rồi, chắc là
do ngày càng lớn tuổi, năm tháng tôi luyện, để cho hắn chững chạc hơn
chút ít sao?
"Trần Nhược Vũ, cô làm gì mà ho khụ khụ như thế, muốn gây sự chú ý với tôi à?"
Thôi rồi, làm cô vừa rồi không nghĩ tới. Hắn mà chững chạc hơn cái quái gì chứ!
Lúc này Doãn Tắc nhảy vào nói đỡ ."Nhược Vũ cô đừng để ý đến
hắn, tên này tánh tình xấu ca ước chừng đến chết cũng không thay đổi
được đâu. Đáng đời chohắn một kiếp đào hoa, những cô gái tốt thì sao mà
để ý hắn chứ? Những người không bình thường mới có thể chọn trúng hắn
một kẻ chẳng bình thường. Cô xem đi Lam Lam thích là tôi, Hiểu Vân thích là Lôi Phong. Nào có phần của hắn?" Doãn Tắc chẳng biết xấu hổ, rước
lấy từ phía Cao Ngữ Lam một cái liếc mắt.
Trần Nhược Vũ tiếp tục cúi đầu, ho liên tục không ngớt.
Cô thật là mất mặt mà, cô lại chọn trúng chính là. . . . . .
Thì ra là cô không chỉ là cành đào thối, mà cô còn là không bình thường.
Cô sai lầm rồi, còn hơn cả đê tiện không phải là Mạnh Cổ, tuyệt đối chính là Doãn Tắc.