Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 15 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Buổi tiệc đón tiếp vị khách phương xa trở về biến thành buổi tố cáo các điểm xấu của nhau vẫn tiếp tục đến mười giờ đêm.



Về sau dường như mọi hỏa lực đều tập trung nhắm vào trên người Lôi Phong. Doãn Tắc cùng Mạnh Cổ đem chuyện Lôi Phong khi còn nhỏ âm trầm như thế nào, toàn bộ thêm mắm thêm muối ở trước mặt Đinh Hiểu Vân giật tung ra.



Đinh Hiểu Vân vừa nghe vừa thẹn thùng cười, không ngăn chặn không tức giận, tự nhiên hào phóng. Điều này làm cho trong lòng Trần Nhược Vũ cảm khái cô gái này thật đúng là làm người khác ưa thích, vừa đẹp vừa đáng yêu.



Lôi Phong ngược lại thỉnh thoảng cùng hai người này cãi lại mấy câu, nhưng tay vẫn nắm tay Đinh Hiểu Vân thật chặt, rất phách lối bày ra một bộ dáng vợ chồng son sắt, thách thức mặc kệ cho các ngươi nói như thế nào cũng được.



Cuối cùng chấm dứt chuyện vạch mặt kia là Đinh Hiểu Vân, cô ấy nói: "Các cậu đừng náo loạn, kỳ thật Lôi Phong ẩn dấu rất nhiều chuyện không nói cho các cậu."



"Thì đã nói là hắn là người âm trầm chứ sao."



"Các cậu biết những chuyện kia, đều chỉ là chút thức ăn phụ." Đinh Hiểu Vân nháy mắt mấy cái, cười đến ngọt ngào.



"Chẳng lẽ còn có món ăn chính đang cất giấu? Hiểu Vân, mau nói cho tớ biết với."



"Vậy thì không nên đâu." Đinh Hiểu Vân cười đến ngọt ngào hơn."Muộn rồi, nên giải tán thôi."



"Cái gì?" Doãn Tắc lấy tay che ngực, "Quá độc ác, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà. Cứ nhử mồi như vậy, còn tuyên bố giải tán. Chúng ta đều nhìn lầm rồi, thì ra là Hiểu Vân cô ấy mới chính làcao thủ ở phía sau màn, tớ cho rằng Phong ca là vô tội."



Đinh Hiểu Vân ha ha cười. Lôi Phong hôn một cái ở trên mặt cô ấy, kéo cô đứng lên lớn tiếng nói: "Được rồi, giải tán, đã trễ thế này, Hiểu Vân nhà tớ mệt mỏi lắm rồi."



Mạnh Cổ châm biếm, "Về nhà với cậu rồi cô ấy mới mệt mỏi hơn thôi."



Lời này thật đen tối. Làm một người ngồi nghe, Trần Nhược Vũ có chút đỏ mặt.



Nhưng khi chuyện này nói ra, Lôi Phong vẫn chẳng có động tĩnh gì, nhàn nhạt đáp trả: "Tất cả mọi người trở về nhà mình, ai có vợ thì ôm vợ, không có vợ thì ôm gối đầu, ngủ ngon nhé."



Độc ác, thật độc ác mà!



Doãn Tắc lập tức quay đầu hỏi Cao Ngữ Lam: "Anh không cần ôm gối đầu chứ?"



Cao Ngữ Lam đỏ mặt, không có phản ứng gì với hắn.



Mạnh Cổ cười hì hì, "Về nhà thì nhớ đặt tên cái gối đầu cho tớ, một cái Phong một cái Vân, tớ muốn nằm ở giữa, trái ôm phải ấp."




Đầu chiếc xe hơi màu trắng đụng lõm như một cái hố, chỗ ngồi tài xế và người phía trước gương mặt đầymáu, người ngồi ghế trước gào khóc gọi, bên chỗ tài xế ngồi lại tựa như bất tĩnh, không còn động đậy.



"Có thể nói chuyện nữa không?" Mạnh Cổ nhanh chóng liếc nhìn hai người kia, hỏi trước chính là cái người ngồi bên cạnh ghế tài xế.



Người nọ phí sức lắc đầu, tựa hồ thở không ra hơi, mặt tái đến xanh mét. Trần Nhược Vũ chạy tới, không biết chuyện gì xảy ra. Lúc này Mạnh Cổ chợt nói với cô kêu to: "Đi đến cốp sau của xe, cầm túi cấp cứu lại đây."



Trần Nhược Vũ không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng nghe lời chỉ thị của hắn rồi quay đầu chạy. Cô vô cùng lo lắng chạy đến xe, nắm chặt lấy lại mở không ra cốp sau, Cô gấp đến độ lúng túng, một người đi đường chỉ cho cô đến chỗ ghế lái bấm chốt mở, cốp sau mở ra, cô liếc nhìn một túi cấp cứu thật to, ôm lấy bỏ chạy. Người đi đường kia lại kêu: "Cô gái, không khóa xe nè."



Trần Nhược Vũ đầu óc nóng lên, lại chạy trở về rút chìa khóa xe, ôm túi cấp cứu tiếp tục chạy.



Đợi đến chạy đến nơi, thấy Mạnh Cổ đã đem người ngồi ở ghế tài xế mang xuống. Trần Nhược Vũ đem túi cấp cứu đưa cho hắn, hắn không nói hai lời, mở túi ra cầm thực là không biết cái gì nhìn đủ loại đồ vật, xé ra y phục của người chỗ tài xế kia, nhấn một cái trên người hắn, người nọ mặt thống khổ vặn vẹo, nhưng rất nhanh biểu tình xanh mét giãn ra, gật đầu một cái, có thể thở gấp .



"Đừng nói chuyện, đừng nhúc nhích, ngu ngốc. Thật may cho cậu, tôi là bác sĩ." Mạnh Cổ tàn khốc không chịu được, Trần Nhược Vũ ngơ ngác nhìn.



"Gọi điện thoại, gọi xe cứu thương." Mạnh Cổ đại nhân lại xuống chỉ thị, lúc này Trần Nhược Vũ mới nhớ tới chuyện này. Người đi đường đi theo cô cũng chạy tới kêu: "Tôi gọi, tôi gọi rồi."



Lúc này Mạnh Cổ cầm túi cấp cứu chạy tới cái người bị thương nằm dưới đất bên cạnh, nhìn đến bắp chân hắn cũng bị thương, trên người cũng có thương tích, đang chảy ra nhiều máu. Trần Nhược Vũ thấy nhiều máu như vậy choáng váng một trận, cô sợ máu.



Mạnh Cổ lúc này đã bắt đầu cấp cứu, hắn kêu Trần Nhược Vũ: "Cô lại đây, ấn chỗ này."



Hai chân Trần Nhược Vũ như nhũn ra, cắn răng đi tới. Ấn chặt ngay chỗ như lời hắn nói, mơ hồ hiểu đây là đang ngăn cản tốc độ mất máu. Cô dùng sức thở, nhắm mắt, chịu đựng cảm giác khó chịu mãnh liệt này.



Người bị thương này có vẻ còn có tinh thần hơn so với Trần Nhược Vũ, hắn đang lớn tiếng chửi mắng: "Chân của ông đây bị gãy, con mẹ nó mày đừng đụng vào ông, a. . . . . ." Hắn kêu hết sức thảm thiết, Trần Nhược Vũ nhắm chặt hai mắt, cảm thấy muốn ngất xỉu.



"Chân của tôi, mày đừng có động vào tao, tao bảo mày đừng động tao. . . . . ." người này dùng sức giãy giụa đổi lấy một cái tát của Mạnh Cổ, nhất thời an tĩnh.



Trần Nhược Vũ buồn cười, nhưng lại cười không nổi, mặc dù cô nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn là ngửi thấy mùi máu, cộng thêm cảm giác dính dính trên tay, cô cảm thấy cô sắp ngất xỉu rồi.



Lúc này này người bị thương lại đang gọi: "Con mẹ tụi mày, mày chờ đó, chờ ông đây cắt đứt gân chân của mày."



"Cậu hãy thử xem?" Thanh âm của Mạnh Cổ vừa lạnh lẽo vừa khốc liệt."Ông đây cũng không phải là chưa từng cắt đứt gân chân người khác, ông đây từ trước đến giờ là chuyên cắt, kỹ thuật tốt lắm."



Trần Nhược Vũ thật muốn bật cười, nhưng cô đúng là cười không nổi, cô dùng sức hít thở, cũng không biết mình nói ra lời nói không liên quan."Bác sĩ Mạnh, tôi muốn té xỉu."