Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 21 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Trần Nhược Vũ khóc đủ rổi



Cô đứng dậy dụi mắt, móc khăn giấy ra lau mũi cùng mặt, cảm thấy có chút ngượng ngùng



Mạnh Cổ không lên tiếng, không nhạo báng cũng không an ủi, cũng không hỏi tới. Trần Nhược Vũ cảm thấy như vậy thật tốt, trong lòng cũng thấy thoải mái. Nhưng anh cúi đầu nhìn chằm chằm y phục là có ý gì? Trần Nhược Vũ len lén đưa mắt liếc anh một cái, không biết anh đang nghĩ gì



Mạnh Cổ chợt đứng lên, kéo cô đứng dậy, đi về hướng tiệm bách hóa.



Trần Nhược Vũ không dám hỏi nhiều, an tĩnh đi theo. Mạnh Cổ dường như đối với nơi này rất quen, không cần đi dạo mò mẫm, trực tiếp đi thang cuốn lên lầu, một đường chính xác đến chỗ nhãn hiệu chuyên bán hàng nam



Tiểu thư bán hàng mũi mũi tươi cười chào đón. Mạnh Cổ khoát khoát tay, tới khu chọn áo sơ mi, nhìn màu sắc cùng kiểu dáng, chọn ra một cái, hướng tiểu thư bán hàng nói size, nói một câu “Lấy cái này”



Tểu thư bán hàng thật nhanh tìm được size của anh, Mạnh Cổ chi tiền, cả quá trình hoàn thành trong một phút



Trần Nhược Vũ sững sờ, Ác bá tiên sinh mua đồ cũng thật lưu loát a



Nhưng sao tự dưng lại đi mua quần áo?



Mạnh Cổ đi một chuyến đến phòng thử áo, đem áo sơ mi mới mua mặc vào, đổi lại ném cái áo cũ vào túi tiểu thư bán hàng đang cầm, sau đó giơ nó lên, mang theo Trần Nhược Vũ đi



Trần Nhược Vũ ngây ngốc một đường, không nhịn được hỏi: “Sao đột nhiên muốn mua y phục?”



“Dơ rồi. Phải đổi”



Dơ rồi? Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ, không kịp phản ứng



Cái gì vậy nè, cô chảy cũng không phải nước bùn “Đâu có khoa trương như vậy?”



Mạnh Cổ liếc cô một cái, cấu túi quần áo đưa cho cô “Tự nhìn đi”



“Xác định” cô thật có chút không phục, đem áo sơ mi của anh lật qua lật lại nhìn chung quanh “Không phải rất sạch sẽ sao? Cần gì phải đổi?”



“Nơi này. Em xem, có dấu dơ.”



“Đây nhất định không phải em làm, chính là anh tự không biết đụng vào đâu rồi”




“Anh lại muốn được thưởng thức phòng ăn với vườn hoa ngọt ngào đúng không?”



Mạnh Cổ lại gật đầu



“Được” Trần Nhược Vũ cũng gật đầu một cái “Lên đường”



Trần Nhược Vũ dẫn Mạnh Cổ tới tiệm bánh mì gần bệnh viện. Mua một túi bánh mì bơ, một túi bánh mì nướng, rồi đến cửa hàng tạp hóa nhỏ bên cạnh, mua hai chai nước suối



Mạnh Cổ đi theo cô, cuối cùng ngồi xuống trong ghế dài trong đình ở vườn hoa bên cạnh bệnh viện, trong tay bị nhét một cái bánh nhân hỗn hợp, cuối cùng cũng thay đổi vẻ mặt



“Phòng ăn có chim hót, hoa thơm, cảnh sắc mê người?”



“Đúng”



Anh lại nhìn cái bánh bao “Bữa tối ngọt ngào?”



“Đúng” Trần Nhược Vũ đưa tới một chai nước suối “Thức uống cũng rất tốt cho sức khỏe.”



Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm, đem nước nhận lấy rồi “Tại sao của tôi là đậu đỏ, của em lại là bánh mì nướng”



“Bác sĩ Mạnh muốn ngọt ngào mà, chỉ cần năm đồng tiền cũng đã cao cấp theo phong cách Châu Âu, xứng với bác sĩ Mạnh. Của tôi là bánh mì nướng số lượng nhiều, tham ăn no bụng, hợp với tôi. Thật ra bánh bao mắc hơn, chỉ là sợ bác sĩ Mạnh ghét bỏ nên mặt nặng mày nhẹ” Trần Nhược Vũ nói xong, đem túi bánh mì nướng mở ra, bắt đầu dùng bữa.



Mạnh Cổ cười: “Trần Nhược Vũ, thật sự tôi nên khen ngợi em”



“Không cần khách sáo, không cần khách sáo.”



Mạnh Cổ lộ ra hàm răng trắng bóng “Em thật là keo kiệt đến đáng yêu. Làm sao bây giờ?”



Làm sao bây giờ? Là không có lời nói độc ác nào nữa sao? Trần Nhược Vũ ngậm miếng bánh mì lườm anh một cái



Mạnh Cổ còn cười, mở ra bánh bao đậu đỏ, cũng ăn



Anh không nói chuyện, Trần Nhược Vũ lại bắt đầu cảnh giác. Cô lén nhìn anh vài lần, ai nha, anh lại ăn rất ngon, không phải nói không thích đồ ngọt sao?