Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 22 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Không có những lời hoa lệ, chỉ còn hương hoa thơm ngát



Ánh hoàng hôn màu vàng tỏa ra không khí ấm áp



Trần Nhược Vũ cùng Mạnh Cổ ngồi ăn bánh mì (Câu này đúng lãng nhách, làm mất không khí lãng mạn). Ăn, ăn, Trần Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy buồn cười. Ban đầu, lúc cô cố gắng theo đuổi Mạnh Cổ, đã từng hao tâm tổn trí nghĩ hẹn anh ra ngoài, cùng nhau ăn một bữa cơm. Khi đó nếu có cơ hội để hai người giành nhua cùng gặm cái bánh bao, cô nhất định cao hứng chết rồi



Nhưng hôm nay thật giống như có ước hẹn, cô ngược lại không thẹn thùng, không nóng nảy, không có tâm tình đó nữa rồi



Mạnh Cổ vẫn không lên tiếng, bánh bao đậu đỏ cũng đã ăn xong, anh đang ngửa đầu uống nước suối. Tư thái tiêu sái, gò má nhìn cũng vui mắt, ánh trời chiều chiếu vào người anh, lại có mấy phần ôn hòa



Trần Nhược Vũ nhìn trộm anh nửa ngày, không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Mạnh, tại sao anh không thích Tư Tư?”



Vấn đề này cô sớm muốn hỏi, chỉ là không có cơ hội. Giờ phút này lại vừa đúng, hai người giống như bạn quen biết đã lâu, tựa hồ là thời điểm hoàn hảo để nói chuyện phiếm. Quả nhiên nhiên đồ ngọt khiến người ta buông lỏng tâm tình



“Sao không hỏi tại sao anh không thích em?”



“…”



Cô sai rồi, bánh bao đậu đỏ ngọt ngào cũng không trị được anh



“Anh không phải thích em sao? Em cho là rất ưa thích đấy”Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, người này thật là, thật chẳng lẽ không thể nói chuyện khách khí một chút? Cô học bộ dáng Ác bá không biết xấu hổ trừng anh một cái



“Như vậy à? Vậy thì anh thích em rồi, nên không thích Lương Tư Tư”



Thôi đi, quá đầu cơ trục lợi



“Em nghiêm túc đó.” Cô đụng bả vai anh



“Sao lại nghiêm túc với anh?”



Đạp anh một cước nhẹ, “Anh nói chuyện nghiêm chỉnh sẽ chết sao?”



“Cô ta không thích hợp với anh”



Không thích hợp? Trần Nhược Vũ nháy mắt mấy cái, suy nghĩ một chút “Sao em lại côảm giác hai người rất thích hợp, loại hình giống nhau. Nam đẹp trai, nữ xinh gái, thông minh, có cá tính, hai người sẽ có thật nhiều đề tài chung”



“Cứ giống nhau là sẽ thích sao? Cứ cùng chung đề tài là sẽ thích à?” Mạnh Cổ cười, dựa người vào ghế, hai chân duỗi dài: “Trần Nhược Vũ, em có kết giao bạn trai chưa?”
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc thật lâu “Tại sao chuyện đến người kia liền thay đổi”



“Nào có?”



“Tại sao không?” Mạnh Cổ cong cong khóe miệng “Theo đuổi không có kết quả, tính khí đùa bỡn trở mặt anh đã thấy nhiều, nhưng thay đổi thành hài kịch góp vui như em. Anh mỗi ngày đều có thể thấy những đã kích thương tâm khổ sở của em, em thật giống chú hề. Còn cái gì mà phòng ăn đầy hoa ngọt ngào, làm anh đoán thật lâu em có thể bày ra trò gì, tò mò vô cùng, kết quả như vậy, chuyện tình có phong cách lại bị em diễn dịch thành tục khí không có không khí, thật sự là không hề dễ dàng. Trần Nhược Vũ, thì ra em là một nhân tài”



Trần Nhược Vũ kinh ngạc há hốc mồm, dùng phương thức khích lệ đem người ta làm nhục không đổi sắc, anh mới là nhân tài



“Bác sĩ Mạnh, có chuyện em nhất định muốn nhờ anh”



Anh giật giật chân mày, “Chuyện gì?”



“Nếu như có ngày em bất hạnh thành bệnh nhân nằm viện cần giải phẫu, khẩn cầu bác sĩ Mạnh nhất định không cần tự tay động thủ”



“Sao vậy, sợ anh lấy việc công trả thù tư sao?”



“Không, em sợ bác sĩ Mạnh trên bàn phẫu thuật hồi tưởng lại chuyện cũ hài hước của em, cười ha ha, không cẩn thận dao găm nghiêng một cái. Làm giải phẫu cứu mạng bệnh nhân, bác sĩ Mạnh nhất định đã thấy nhiều, mà em không muốn thành người duy nhất bị bác sĩ Mạnh đâm chết trên bàn giải phẫu”



Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm, nhìn chút nữa, cười ha ha



Cô trừng lại, rồi lại trừng



Thật lâu, Mạnh Cổ mới ngừng lại, nhưng nụ cười vẫn còn đọng nơi đáy mắt. Trần Nhược Vũ bĩu môi, đối với thái độ của anh rất không hài lòng



Ánh mắt hai người giao nhau, nhìn thẳng vào nhau một lúc lâu. Ánh mắt của Mạnh Cổ trong suốt, ánh mắt sâu thẳm. Trần Nhược Vũ chợt cảm thấy tâm loạn nửa nhịp, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy âm thanh kêu “Mạnh Cổ”



Mạnh Cổ cùng Trần Nhược Vũ cùng quay đầu



Là một vị bác sĩ già



Mạnh Cổ đứng lên, cùng ông nói chuyện. Trần Nhược Vũ cảm thấy vị bác sĩ này cũng là đang thảo luận chuyện chuyên môn, cô không có được tính trong đó, liền lôi một cái bánh bao ra gặm. Đang cắn một miếng lớn, Mạnh Cổ quay tới, nói với cô: “Trần Nhược Vũ, đây là cha anh”



Cha anh ta?



Trần Nhược Vũ suýt bị nghẹn. Trong miệng còn ngậm bánh bao, muốn phun cũng không được, mà nuốt lại không trôi