Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 4 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Vô tình gặp phải chuyện như vậy, tựa như một viên đá bị đánh rơi vào giữa hồ, mặc dù sẽ tạo nên gợn sóng, nhưng chỉ thoáng lên một cái

mà thôi, dấu vết sẽ rất nhanh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.



Chỉ là không thể phủ nhận, viên đá kia, chìm ở trong lòng.



Trần Nhược Vũ cũng giống như mặt hồ nhỏ bị viên đá rơi vào,

ngoài mặt bình tĩnh không hề dao động, nhưng nội tâm lại nhộn nhạo không thôi.



Nhưng mà tảng đá kia, vẫn còn ở tại trong lòng cô thực không quá thoải mái.



Rõ ràng là cô chướng mắt hắn, cùng người khác luôn miệng tán gẫu khinh bỉ nói cô không tốt chính là hắn, nhưng vì sao khi thực sự thấy

mặt, ngược lại là cô chột dạ nhỉ?



Chột dạ cũng đúng thôi, vì cô còn nhớ thương.



Cô nhớ thương cái quái quỷ gì chứ, cô hẳn là nên ghét bỏ hắn,

phỉ nhổ hắn, khinh bỉ hắn mới đúng. Tuy rằng chuyện này cũng có lỗi của

cô là không biết tự lượng sức mình gây họa, nhưng vẫn là do ở địa bàn

của hắn bị người của hắn chê bai, chèn ép, xa lánh, trong lòng cô vẫn là thực không thoải mái.



Cô phải căm hận hắn! Hừ!



Cô phải sống tốt hơn hắn ! Hừ!



Cô muốn tìm được đối tượng tốt nhanh hơn hắn, kết hôn sinh đứa

nhỏ. Sau đó có cơ hội gặp lại liền cười nhạo hắn, á à, bác sĩ Mạnh sao

vẫn còn độc thân vậy, có phải tại mắt nhìn quá cao, như vậy không tốt

lắm đâu nha.



Ôi, làm loại chuyện loại này tuy rằng có vẻ mình như dân chợ búa tầm thường, nhưng Trần Nhược Vũ nghĩ, dù sao cô chính là một người thô

lỗ, có thể nói ra lời cay nghiệt.



Vì thế Trần Nhược Vũ rất nhanh chóng thoát khỏi đáy lòng gợn

sóng buổi gặp mặt vô tình kia, cô tích cực nhờ các đồng nghiệp, các bạn

bè chung quanh xin giúp đỡ, thỉnh cầu mọi người đem cô giới thiệu đến

đối tượng.



Cô muốn hẹn hò, xem mắt.



Lương Tư Tư bạn cùng phòng của Trần Nhược Vũ, đối với hành động
Mạnh Cổ cũng cười, hắn nhìn trên bàn toàn bộ là mỹ phẩm dùng thử cùng tài liệu bảo hiểm, "Hình thức các người xem mắt thực rất đặc

biệt."



Người này nói chuyện thực đáng ghét?! Trần Nhược Vũ lại một lần

nữa cảm thấy vô cùng hối hận vì mình đã từng theo đuổi người này.



"Là đàn ông nhớ thanh toán tiền." Mạnh Cổ tựa hồ không nhìn thấy sắc mặt của Trần Nhược Vũ, cũng vỗ vỗ vai Lý Kiện dặn dò. Xong rồi phất tay một cái, cáo biệt, cùng một trong những người bạn nam của mình liền rời đi.



Lý Kiện bị chụp lấy vai phải có chút không biết rõ tình hình, nhịn không được hỏi: "Trần tiểu thư, người này là ai vậy?"



"Một người bạn, không thân lắm." Trần Nhược Vũ vẫn còn cảm thấy

khó chịu trong lòng khi thấy Mạnh Cổ phát hiện mình chào mời bán bảo

hiểm cho đối tượng hẹn hò của mình. Vốn dĩ cô cũng thấy chuyện đó cũng

không có gì, nhưng khi hắn xuất hiện lại cảm thấy rất không thoải mái,

thật mất thể diện.



"Điều kiện của anh ta dường như không tệ lắm." Chẳng biết tại sao Lý Kiện lại thốt ra câu này, giọng nói có chút chua chua.



Trần Nhược Vũ gật đầu, "Ừ, có lẽ là vậy." Ngẫm lại nhịn không

được cô oán giận: "Thật đáng ghét, hắn lo chuyện hẹn hò của hắn là

được, sao lại phải quấy rầy người khác."



Hẹn hò? Lý Kiện nhớ tới mới vừa rồi cùng Mạnh Cổ cùng đi ra

ngoài chính là một người đàn ông. Hắn bừng tỉnh hiểu ra, "A" một tiếng,

"Hoá ra là như vậy ."



Là cái gì? Trần Nhược Vũ nhìn vẻ mặt hắn, rất nhanh cũng hiểu

được. Cô thề cô thật không biết là chuyện gì xảy ra, loại chuyện vu oan

người này cô thật chưa từng làm qua, trên thực tế cô tương đối thống hận loại hành vi này, nhưng lúc này cô như có ma quỷ nhập vào người, không

nhịn được muốn hãm hại cái người đáng ghét đó."Bị anh phát hiện rồi,

anh ta đúng là vậy."



Lý Kiện gật đầu mạnh, nghe được tin bát quái mặt anh ta tràn ngập hưng phấn."Tôi biết mà, biết ngay mà."



"Biết cái gì vậy?" Một cái thanh âm u ám ở bên cạnh Trần Nhược Vũ, cô chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng.



Chính là hắn.



Bác sĩ Mạnh Cổ đột nhiên đã quay trở lại.