Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 5 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Sau lưng nói xấu người khác bị bắt quả tang, dưới tình huống như vậy nên phản ứng như thế nào đây?



Trần Nhược Vũ không có kinh nghiệm. Cô sững sờ một chút, nhắm mắt nói: ""Lí tiên sinh nói biết Bác sĩ Mạnh có sự nghiệp thành danh, rất có tương lai."



"Người có mắt nhìn như vậy, tôi sẽ rất yêu mến đó." Mạnh Cổ đến ngồi xuống bên cạnh Lý Kiện. Trần Nhược Vũ thật muốn vỗ trán.



Trả thù, hắn tuyệt đối đang trả thù.



"Bạn bè tôi đều đi hết rồi, tôi rất cô đơn." Mạnh Cổ hướng về phía Lý Kiện cười cười, cười đến nỗi trong lòng Lý Kiện vô cùng sợ hãi.



Đây chính là đang muốn tỏ ý với hắn? Nhưng hắn không muốn bị gã đàn ông xấu xa này hớp một ngụm đâu.



Lý Kiện nhìn Trần Nhược Vũ, mong cô giúp đỡ.



Nhưng Trần Nhược Vũ chính mình cũng là người đang chờ xử tội, ngay cả động một tý cũng không dám động.



Mạnh Cổ nhìn chằm chằm Lý Kiện tiếp tục cười, tay còn vỗ lên chân người ta. "Không biết Lý tiên sinh xưng hô như thế nào?"



"Lý, Lý Kiện."



"A Kiện a. . . . . ." Mạnh Cổ kéo dài âm cuối khiến trong lòng Trần Nhược Vũ run cầm cập, còn gọi A Kiện, có cần gọi buồn nôn như thế không?



"A Kiện à, cậu đối với giữa quan hệ giữa đàn ông và đàn ông thấy thế nào?"



Lý Kiện nổi hết da gà lên, không có chú ý đến việc nói chuyện, chỉ vội vàng đem chân lấy ra.



Mạnh Cổ không thèm để ý nghiêng người qua, chỉ nhẹ nhàng lấy tay khoát lên vai Lý Kiện."Cậu không cần thẹn thùng, chúng ta làm nghề y, đã gặp qua rất nhiều, rất cởi mở."



Trần Nhược Vũ thật sự là nhìn không nổi. "Bác sĩ Mạnh."
Cơn ác mộng này có chút quá tổn thương sinh lực. Cô muốn đi tắm, sau đó lên giường đổi lại thành mộng đẹp.



Cô quả thật đúng là nằm mơ.



Trong mơ, Mạnh Cổ mặc một chiếc áo dài trắng khí suất đẹp trai, dịu dàng nói với cô: "Thật xin lỗi, tôi không nên cùng với các y tá nói cô không tốt, là miệng tôi thiếu nợ, cô tha thứ tôi có được hay không?"



A, thực là kinh khủng quá! Hắn cư nhiên nói với cô lời xin lỗi!



Hơn cả kinh khủng chính là cô không hề liêm sỉ mặt cảm động đáp lại: "Không sao, tôi không ngại."



Không đúng, không đúng, ai nói cô không ngại? Cô rõ ràng rất để ý, rất bị tổn thương.



Nhưng Mạnh Cổ không nghe thấy trong lòng cô hô hào, hắn tiếp tục dịu dàng nói: "Nếu không ngại, vậy là cô không phải cũng có thể nói với tôi chút gì chứ?"



Muốn nói gì? Cô nháy mắt mấy cái, đỏ mặt. Nhanh như vậy sẽ phải nói rõ cô thích hắn?



Chờ một chút, cô có yêu mến hắn sao?



Chẳng lẽ hắn thật đang đợi cô tỏ tình?



Tỏ tình cái quái gì chứ, cô cùng hắn cắt đứt quan hệ tuyệt đối không lui tới.



Trần Nhược Vũ vừa ở trong mộng của mình giãy giụa, vừa lộn xộn lung tung loạn tưởng. Chợt, Mạnh Cổ mặt dữ tợn bắt đầu gầm thét: "Ông đây chỉ là nói mấy câu lời thật về cô, thì ông phải nói xin lỗi, cô cùng một người đàn ông xấu xa khác vu oan phỉ báng ông đồng tính luyến ái chẳng lẽ cô không nên thật lòng nói xin lỗi tôi một trăm lần ư? Cô khi nào thì biết ông đây yêu đàn ông? Ông kết giao qua bạn gái đứng xếp hàng thành một dãy từ cửa khoa bệnh viện có thể vẫn xếp hàng đến tận cửa nhà cô. Cô có cần hỏi các cô ấy thử ông có phải là yêu nam nhân hay không? Ra lệnh cho cô xin lỗi tôi! Nếu không chuyện này không xong đâu!"



Trần Nhược Vũ vừa chợt mở mắt, tỉnh lại.



Má ơi, thật là ác mộng!