Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ
Chương 6 :
Ngày đăng: 09:37 18/04/20
Ngày có suy nghĩ, đêm liền gặp mộng.
Trần Nhược Vũ còn nghiêm túc tổng kết một chút, nhất định là trong lòng cô đối với chính mình bịa đặt phỉ báng Mạnh Cổ còn rất băn khoăn, cho nên mới phải làm thành một giấc mơ như vậy.
Nhưng tại sao sau khi tỉnh mộng dư vị vẫn còn lặp lại, cũng là vì câu nói kia của Mạnh Cổ "Ông kết giao qua bạn gái đứng xếp hàng thành một dãy từ cửa khoa bệnh viện có thể vẫn xếp hàng đến tận cửa nhà cô", Hắn thật sự là đã kết giao qua rất nhiều bạn gái sao?
Trần Nhược Vũ tuy rằng đối với suy nghĩ này của mình tương đối xem thường, nhưng vẫn là nhịn không được cứ phải ý đến.Lúc này cô mới phát hiện, mặc dù cô đã sớm đem Mạnh Cổ xácđịnh là mục tiêu, hơn nữa từ khi theo đuổi cho đến buông tha cả quá trình này cũng đã có kinh nghiệm rồi, nhưng cô đối với người đàn ông này thật ra thì cũng không hiểu rõ là mấy.
Mạnh Cổ là hạng người gì đây?
Miệng lưỡi, da mặt dầy. Điều này, tất nhiên, là bạn bè của bọn họ cũng biết mà.
Nhưng khi hắn ở bệnh viện đối dãi với các y tá, bệnh nhân lại là một sắc mặt khác.Ít nhất cô thấy được, sau khi người nọ mặc vào chiếc áo blue trắng thật đúng là trở thành một người mẫu mực. Nói chuyện nhẹ nhàng hài hước, làm cho người ta như trúng phải gióxuân, y thuật dường như cũng không tồi, cho nên số bệnh nhân theo hắn đặc biệt nhiều, ở khu nội trú bên kia hắn cũng là một nhân vật được hâm mộ đứng đầu.
Nhưng ngoài chuyện đó ra, cô còn biết được gì? Cô phát hiện thật ra thì cô cái gì cũng không biết. Chỉ trừ cố ý nghe qua hắn không có bạn gái. Nhưng tình trạng gia đình của hắn, kinh nghiệm tình cảm của hắn, sở thích của hắn….v.v, cô thật sự không biết gì cả.
Trong lòng buồn bực nghĩ, đúng là phụ nữ mà, mù quáng nên không them để tâm đến bất cứ chuyện gì khác, nên cô mới có thể làm ra chuyệngiống như vậy, cái gì cũng không biết đã muốn đuổi theo người ta, còn kéođến một đống chuyện rắc rối?
Ừ, tổng kết bài học, coi đây là cảnh cáo, chuyện ngu xuẩn như thế tuyệt không có thể tái phạm.
Mặt khác, vì mong muốn tâm được bình an, phải xóa sạch mọi nợ nần cùng hắn.
Vì vậy, đêm thứ sáu, Trần Nhược Vũ đặt đồng hồ báo thức, rạng sáng bốn giờ bò dậy gọi cho Mạnh Cổ một cú điện thoại. Nghe trong điện thoại âm thanh chờ máy "Đôđô", lòng của cô cũng thiếu điều "Ầm ầm" nhảy lên.
Đợi một hồi lâu, bên kia điện thoại có người tiếp lên."Trần Nhược Vũ, hiện tại mấy giờ rồi, nếu cô gọi giờ này tốt nhất là phải có chuyện quan trọng!" Thanh âm Mạnh Cổ khàn khàn, giọng lớn, hiển nhiên bị đánh thức tâm tình thật không tốt.
Hung dữ như vậy! Trần Nhược Vũ da đầu run lên, dưới áp lực chợt cảm thấy tiềm năng của chính mình bị kích phát rồi.
"Là chuyện rất quan trọng. Tôi là vô cùng thành khẩn vì tôi hãm hại vu oan anh chuyệnvấn đề giới tính nên nhận lỗi với anh Nói như vậy là tôi không đúng, tôi cũng thực không cố ý làm như vậy, nhưng không biết tại sao lại như vậy, dù sao chính là tôi có lỗi, tôi dám làm dám chịu, nhận lỗi với anh."
Quả nhiên Mạnh Cổ mất hứng, hắn còn nói: "Cô nói tôi không nhân từ, là có ý gì? Cũng bởi vì tôi không để cho cô tham gia tụ tập, để cho cô cự tuyệt lời mời của Cao Ngữ Lam? Khi đó chuyện cô làm gì thì tự trong lòng cô biết, chẳng lẽ tôi còn phải cười tươi ra mặt nói lời cảm tạ cô phỉ báng tôi? Tôi là một người đàn ông, chịu không nổi người khác hãm hại tôi đặt điều này nọ, người khác như thế nào tôi không cần quan tâm, đó là tự do của người ta , nhưng cô vu oan đến nhân phẩm phái nam của tôi thì không được, mà lại là một vấn đề rất nghiêm trọng."
Nghiêm trọng lắm sao? Cô cũng còn có tôn nghiêm của phái nữ đấy. Hắn cùng các nữ y tá miệng linh tinh nói cô không tốt, cô cũng bị tổn thương đấy.
"Cô không xét lại mình, còn nửa đêm quấy rầy tôi, làm gì vậy, muốn câu dẫn tôi chú ý cô?"
Một cái liếc mắt ném qua.
"Thế nào, tôi nói không đúng sao? Vậy khi đó cả ngày cô chạy tới bệnh viện là có ý gì?"
Lại còn vạch trần vết sẹo của cô. Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lên, trên mặt có chút không nén được cơn giận.
Mạnh Cổ không để ý tới, vẫn còn tiếp tục dạy dỗ."Cô gái này thay đổi cũng quá nhanh, thực không hiểu nổi cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Đột nhiên không tới coi như xong, không lãng phí tài nguyên chữa bệnh cũng là chuyện tốt. Nhưng cô xem tôi như kẻ thù là sao? Đột nhiên xa cách còn làm nhục tôi. Đùa giỡn tôi à? Tôi đã nói với cô, chuyện này là cô không đúng. Nhân phẩm của đàn ông cũng giống như thân thể người phụ nữ , không thể tùy tiện đùa giỡn."
Còn nói cô không đúng. Là cô thay đổi nhanh sao? Hắn sau lưng lôi kéo người thị phi đùa giỡn là được? Vậy mà hắn còn luôn miệng nói mình là đàn ông!
Trần Nhược Vũ giận đến đầu nóng lên, lời nói cũng bật thốt lên: "Bác sĩ Mạnh nói là cơ thể của đàn ông cao quý, còn nhân phẩm phụ nữ thì có thể tùy tiện đùa giỡn sao? Thật là không có khí tiết. Đàn ông có gì đặc biệt hơn người, đàn ông thì có nhân phẩm, còn phụ nữ thì không có sao? Bác sĩ Mạnh lại quá đề cao mình, còn người khác đều là thối tha chó má à? Đổ lỗi hay quá nhỉ Bác sĩ Mạnh có đọc qua sách không, hiểu đạo lý này không. Tôi làm sai, tôi dám nói xin lỗi, Bác sĩ Mạnh dám sao? Tại sao nhân phẩm của đàn ông thì quan trọng hơn phụ nữ? Tôi cho anh biết, nhân phẩm của người phụ nữ cũng không khác gì (**) đàn ông, mềm yếu chỉ sẽ thống khổ, cứng rắn mới có thể mang đến kiêu hãnh.
((**) chỉ bộ phận sinh dục nhé ^^)
Một chuỗi dài lời nói của cô trượt ra, làm liền một mạch không hề dừng lại. Mạnh Cổ nghe có chút sững sờ, cuối cùng kịp phản ứng, lại bắt đầu cười.
Cười cái gì mà cười, thật đáng ghét.
"Cô khá lắm. Trần Nhược Vũ, cô lợi hại, đều có ** rồi."
Cái gì ?Cái gì? Đồ lưu manh!