Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 7 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lên, tự biết lỡ lời. **? Cô nhưng thật ra là muốn nói. . . . . . Tiểu huynh đệ? Tiểu đệ đệ? Nhị huynh đệ? . . . . . .



Mặt càng đỏ, máu càng dồn lại.



Tại sao cô phái e thẹn vì cái bộ vị đó của nam nhân chứ? Nhân phẩm người phụ nữ cùng nơi đó thì có cái quái gì quan hệ chứ, cái gì ** làm ví dụ thôi. Thô tục a thô tục! Cô hối hận, cô thật là miệng nói lời thiếu động não mà.



Đều là lỗi của hắn, hắn nói gì nhân phẩm người đàn ông cùng thân thể người phụ nữ , hại cô dùng phép so sánh theo.



Tên vô lại, đem cô làm hỏng mất rồi. Nhưng cô là người văn minh, lời nói thô tục như vậy, tuyệt đối không phải là cô nói. Trần Nhược Vũ chộp cầm lên bình thủy, đẩy Mạnh Cổ qua một bên xông ra ngoài.



"Này, chúng ta còn chưa nói xong mà, cô còn có so sánh mới mẻ gì nữa, nói cho tôi nghe đã." Mạnh Cổ ở sau lưng cô lớn tiếng cười.



Cười? Có cái gì mà cười chứ!



Trần Nhược Vũ dưới chân như bôi mỡ, thật nhanh chuồn đi. Cô muốn cách hắn thật xa thật xa, xa xa, xa xa. . . . . .



Nhưng cuộc đời là vậy, có lúc người sợ cái gì sẽ gặp phải cái đó.



Trần Nhược Vũ không những không thể cách hắn thật xa,khi bước vào phòng bệnh, trùng hợp ngẫu nhiên bác sĩ phụ trách lại là Mạnh Cổ.



Chuyện là đã xảy ra như thế đó.



Vị khách hàng xảy ra tai nạn xe cộ kia chính là người đã mua bảo hiểm của Trần Nhược Vũ, việc này vốn bên bảo hiểm phải bồi thường, nhưng kì lạ ở chỗ vụ tai nạn xe cộ này lại phát sinh ra một chút vấn đề về thẩm định. Nếu kết quả thẩm định khác đi, khách hàng của cô sẽ không nhận được tiền.Người khách hàng mua bảo hiểm, anh tôi vốn là gà trống nuôi con, Trần Nhược Vũ cảm thấy ban đầu người ta tin tưởng cô nên mới tiêu tiền mua bảo hiểm của cô, hiện tại có rắc rối xảy ra, nên cô hết sức giúp đỡ anh tôi lúc này. Vì vậy cô chạy vạy khắp nơi, đến công ty, tìm cảnh sát giao thông, tìm các đơn vị liên quan, kết giao các loại quan hệ, nhưng chuyện này thực không dễ gì giải quyết, bởi vì người trong cuộc hai bên khẩu cung không nhất trí, mà nơi xảy ra vụ tai nạn lại không có camera theo dõi nên cảnh sát giao thông cũng không dễ kết luận..



Giằng co hơn nửa tháng, cuối cùng điểm mấu chốt cũng rơi vào người của một người khác trong cuộc. Nhưng bên kia người nọ sống chết cũng cố cãi bay cãi biến, còn nói người khách hàng của Trần Nhược Vũ không tuân theo đúng quy định đụng phải hắn.
"Đúng. Cô nói bậy bạ thao thao bất tuyệt không dứt, tôi phí rất lớn sức lực mới nghe hiểu được lúc ấy cô là đang nói gì." Trả lời cô là người đang đứng ở cửa phòng bệnh.



Trần Nhược Vũ lập tức quay phắt đầu, đối mặt với ánh mắt của Mạnh Cổ.



Áo dài trắng mặc trên người hắn, thật là làm cho hắn thêm phần đẹp trai a.



Trần Nhược Vũ rất muốn giả bộ té xỉu, nhưng lúc này cần phải kiên cường để giữ lấy tôn nghiêm của người phụ nữ, để cho cô duy trì các biểu hiện trên khuôn mặt của mình. Cô không chột dạ, mà tỏ ra tự tại vô cùng!



Mạnh Cổ dẫn theo hai bác sĩ trẻ đi vào, kiểm tra phòng chẩn bệnh.



Trần Nhược Vũ nhắm nghiền hai mắt, rốt cuộc hiểu rõ được tình cảnh của mình.



Cô bị người ta đánh rất mất thể diện, được đưa vào bệnh viện, nằm phòng bệnh rất tốt, bác sĩ phụ trách cũng rất đẹp trai, tên là Mạnh Cổ.



Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, loại tình huống này làm cô thực muốn chết quách đi ai có thể hiểu cho thấu?? Cô rõ ràng quyết tâm đoạn tuyệt cùng hắn cả đời không qua lại với nhau rồi, nhưng luôn gặp mặt trong tình huống xấu hổ như vậy là sao?



Lòng tự trọng mỏng manh của cô giống như cùng cái gì đó của đàn ông đột nhiên bị người ta bay lên đạp một cước . . . . . . A, không, cô là người văn minh, không thể giống như anh tôi có thể nói lời khiếm nhã, đưa ra ví dụ thô tục.



Cô là người văn minh.



Máu nóng trên mặt Trần Nhược Vũ dồn lên đỏ bừng, mở mắt nhìn Mạnh Cổ một chút, hắn đang dặn dò bệnh nhân giường bên cạnh cách dùng thuốc, quay đầu thấy cô nhìn chăm chú, cười như không cười liếc mắt đáp trả cô một cái.



Trần Nhược Vũ vừa xoay đầu, vừa dằn lòng xuống tự ngủ mình là người văn minh, lại vừa rất muốn đạp hắn hai cái.