Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 78 :

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Mở cửa là cô hai



Thấy Trần Nhược Vũ dẫn theo một chàng trai trẻ tuổi đến, cô hai sững sờ một chút.



Trần Nhược Vũ dẫn Mạnh Cổ vào phòng khách, tất cả âm thanh nói chuyện cũng ngừng lại, mọi người đều ngây người. Đây coi như là phương pháp mới làm cho người ta ngừng nói đi.



Trần đệ nghiêm mật giám thị phòng khách ló đầu ra, vừa nhìn thấy tình cảnh này, liền vội vàng núp xem náo nhiệt



“Ách, đây là bạn trai con, gọi là Mạnh Cổ” Trần Nhược Vũ khẩn trương giới thiệu



Tất cả mọi người nhìn họ chằm chằm, không một ai nói chuyện. Mẹ Trần há miệng thật to, kinh ngạc đến nổi có thể nhét vừa quả trứng lớn. Trong lòng bà vẫn còn hối hận vì đánh con gái, nhưng lại vẫn tức con không nghe lời, còn kiếm cớ ứng phó với họ. Bà là thay con mình gấp gáp, vội vàng muốn tìm đối tượng tốt cho con, thật không nghĩ tới, con gái mình chạy đi một vòng, thật đúng là mang bạn trai về nhà rồi?



Không phải là ra đường chọn một người đẹp trai rồi nhặt về đấy chứ?



Người phản ứng đầu tiên là bà ngoại. Bà chống gậy đi tới, nghiêm túc nhìn Mạnh Cổ một chút, nói: “Cháu là bạn trai bác sĩ của Tiểu Vũ? Dáng dấp tốt, dáng dấp tốt”



Trần Nhược Vũ nhéo tay Mạnh Cổ: “Đây là bà ngoại em”



“Bà ngoại khỏe” Mạnh Cổ phản ứng nhanh, vội vàng chào hỏi.



“Ai, ai, đứa bé ngoan” Bà ngoại rất vui, quay đầu cùng mọi người nói: “xem đi, luôn nói bà hồ đồ, thật ra thì không hồ đồ, bà nhớ không lầm mà, Tiểu Vũ có một bạn trai làm bác sĩ”



Trần Nhược Vũ cảm động đến thiếu nữa là khóc rồi, vẫn là bà ngoại tốt, quay đầu lại, chỉ mình bà tin tưởng cô đã có bạn trai.



Lúc này mọi người rốt cuộc cũng đã có phản ứng. Cha Trần tìm chỗ cho Mạnh Cổ ngồi, những người khác đang chơi mạt chược cũng ngừng lại, thu dọn cái bàn, Tivi cũng không ai xem, âm thanh trong đó nghe giống như là không ai quan tâm, qua tử cũng không ai dập ăn, tránh mất hình tượng trước mặt soái ca, tập trung vào anh chàng đẹp trai trước mặt



Tóm lại, là một mớ rối nùi



Sau đó, chàng trai bị bắt tới xem mắt cô, Lý Siêu rốt cuộc cũng có cơ hội thoát thân, nhân cơ hội này mà đứng dậy cáo từ. Trần Nhược Vũ nhìn thấy trong mắt anh giống như trút được gánh nặng, thoát hiểm, thần sắc được giải phóng, cô cũng có mấy phần đồng tình với anh



Mạnh Cổ đem cô từ hướng Lý Siêu đi ra cửa kéo lại, nói: “Em giới thiệu”



“Đây là cha, đây là mẹ em”



“Cha, mẹ” Mạnh Cổ không khách khí, hoàn toàn bỏ qua quá trình xưng hô khách xáo “Chú, dì”



Cha mẹ Trần vẫn chưa hoàn toàn hết kinh ngạc vì con gái mang người đẹp trai về, lại bị sự nhiệt tình này làm chấn động



Cha mẹ cũng có thể kêu rồi sao ?


Trần Nhược Vũ mặt đen đi, đây không phải là quá đơn giản rồi sao? Mẹ cô không tức giận sao? Ba không phản đối gì sao? Đây là phong cách bắt bẻ của Trần gia sao?



“Chỉ tiếc là vùng khác nha!” Cô lớn phán câu chua lòm



Mẹ Trần muốn lật bàn rồi, vậy thì không thể gặp gỡ khuê nữ nhà bà sao? Vùng khác thì sao chứ?



“Đúng vậy, cháu là vùng khác, thật ngại quá. Nhưng mà thành phố A so ra không kém với thành phố C, cháu sẽ không để Nhược Vũ phải cực khổ, cảm ơn cô lớn quan tâm” Mạnh Cổ lưỡng bại câu thiên, đem lời trả về.



Đúng là lời nói có dao mà, cái gì mà thành phố A không kém thành phố C chứ, rõ ràng là tốt hơn nhiều! Mẹ Trần lại lập tức cảm thấy thật vừa lòng.



Trần Nhược Vũ rốt cuộc đã nhìn ra, nhiều người cũng không phải xấu , thân thích ăn nói linh tinh cũng không phải chuyện xấu , rõ ràng là giúp đỡ Phách Vương Long tiên sinh có thêm nhiều thiện cảm mà. Nhìn sắc mặt mẹ cô kìa, như mở cờ trong bụng ấy, đây là vẻ mặt nở mày nở mặt rồi!



Giảo hoạt, quá giảo hoạt rồi!



Cô nhìn Mạnh Cổ một cái, Mạnh Cổ lại nhìn cô mỉm cười.



Hôm nay, lòng của Trần nương nương như là ngồi trên cáp treo vậy (lơ lửng ấy mà ^_^), phập phồng phập phồng, nhưng lại hưng phấn khó tả



Đầu tiên là bị con gái chọc giận, sau đó lại dẫn Mạnh Cổ về hù dọa bà. Tiếp đó là một phòng toàn người thân bới móc đến giận, lại bị Mạnh Cổ dụ dỗ đến không thể cao hứng hơn.



Lúc đến giờ ăn cơm, bọn họ cư nhiên nháo lên muốn đi ăn tiệm, làm Trần Nhược Vũ đau lòng. Nhưng Mạnh Cổ nói anh mời khách, làm mẹ cô đắc ý lắm, nhìn ra con rể tương lai tương đối hào phóng, lại biết cư xử.



Bao một phòng lớn, các thân thích thi nhau gọi món đắt tiền, mẹ Trần đau lòng cũng chỉ tới được cổ họng, sợ Mạnh Cổ mất hứng, kết quả anh cười híp mắt, lòng bà lại thả lỏng.



Trong bữa, Trần Nhược Vũ gắp con tôm đến chén mình bị Mạnh Cổ trợn mắt nhìn, cô vội vàng ngoan ngoãn gắp vào chén anh, cái này lại bị chú họ nhìn thấy, nhạo báng một phen. Lòng mẹ Trần trầm xuống, cảm thấy con gái mình bị khi dễ mất thể diện, Nhưng Mạnh Cổ đem tôm bóc xong lại bỏ vào chén Trần Nhược Vũ .Anh nói Trần Nhược Vũ ngốc, có lần bóc tôm khiến tay mình chảy máu, sau đó còn sợ máu mà hô hoáng lên. Từ đó anh đã quyết định, không để cô bóc tôm nữa.



Lòng mẹ Trần lại thả lại rồi, cảm thấy người trẻ tuổi thật là… thật là… buồn nôn lại thú vị, chuyện như vậy cũng không cần phải nói ra. Con gái bà cũng thế, ăn tôm là cũng ngốc vậy sao? Có điều có lần bà thấy con mình ăm cua bị đâm cho chảy máu. Đang nghĩ vậy, thấy con gái lại gắp chân cua bỏ vào chén Mạnh Cổ, Mạnh Cổ rất tự nhiên bóc xong lại bỏ vào chén cô



Mẹ Trần lại muốn… thật buồn nôn mà… có điều lại rất có mặt mũi.



Cuối cùng, lúc tính tiền, mẹ Trần lại phập phồng lần nữa. Đầu tiên là phục vụ cầm quyển sổ nhỏ bước vào (Cái kiểu kẹp mà bên trong có tờ biên lai ấy), con số làm mẹ Trần sợ hết hồn, nhanh chóng nhìn Mạnh Cổ một cái. Mạnh Cổ không có vẻ mặt gì không tốt, cũng nói Trần Nhược Vũ đi trả tiền, Trần Nhược Vũ không có kháng nghị gì, đi thanh toán.



Cô lớn đã nói: “Lại để đàn gái đài thọ sao?” Mẹ Trần có tâm muốn nói cũng đã biến mất rồi, nhưng Mạnh Cổ nói: “Nhà cháu Trần Nhược Vũ giữ tiền, tiền đều trong tay cô ấy”



Mắt mẹ Trần sáng lên, tâm tình từ đáy cốc nhảy ào lên miệng đỉnh núi rồi, thấy biểu tình của mấy vị thân thích làm bà cảm thấy thoải mái lắm.



Tình cảm treo nơi khéo môi đều là giả, phụ nữ nắm giữ tài quyền mới là thật



Con rể này, bà nhận! người nào còn dám lên tiếng xoi mói chứ!!!!