Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 127 : Tôi tin anh

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


“Vậy Chủ tịch Trình biết được bao nhiêu?” Cô hỏi tiếp. 



“Đến lượt anh hỏi rồi.” Anh nhắc nhở. Thiên Nhã nở nụ cười không vui, rốt cuộc anh bị làm sao thế? Đột nhiên lại như vậy, khiến cô hoàn toàn mờ mịt. “Em có nhớ tôi không?” Ánh mắt của anh có vài phần ám muội, vài phần dịu dàng, lại thêm vài phần khó đoán. 



Thiên Nhã lườm anh, thẳng thừng phủ nhận: “Không có!“. 



Lạc Thần Hi khẽ “à” một tiếng, sự thất vọng thoáng qua đôi mắt, khó mà nhận ra. 



Thiên Nhã căng thẳng siết nắm tay, có thể vì mình đã nói dối, cũng có thể do tim đập nhanh. Cô thầm mắng bản thân vô dụng, càng thầm phỉ nhổ sự khó hiểu và vô cớ của anh. 



“Vậy em...” “Đến tôi rồi!” Thiên Nhã tranh nói, đắc ý nhìn anh như muốn bảo tôi rất2tôn trọng quy tắc trò chơi“. 



“Tôi cũng không rõ ông ta biết được bao nhiêu.” Lạc Thần Hi nhìn rượu nho trongly, khẽ lắc lư. 



“Anh nói thật chứ?” Thiên Nhã nhíu mày hỏi, tại sao Trình Viễn Sơn lại có tin tức về cha cô, cô nghĩ thế nào cũng không thông suốt, vốn định tiếp cận ông ta để chứng thực, làm rõ một chút, nhưng có vẻ như tên này đã có dự định riêng. 



“Sao em tránh tôi?” Anh lại hỏi. 



Thiên Nhã ngây người, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu của anh đã trở về rồi, chúng đang chăm chú vào cô, tìm kiếm câu trả lời. 
Giây tiếp theo, anh đã bước đến trước mặt cô, ôm chặt lấy cô. “Xoảng!” Tiếng thủy tinh vỡ vụn, ly rượu trong tay cô rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh. Có thể vì cái ôm đột ngột của anh khiến cô giật mình, có thể vì sự ấm áp bất ngờ này, cũng có thể vì tâm trí của cô lúc này đã chìm đắm, không thể suy nghĩ được gì nữa, cô không vùng vẫy, mà đứng ngẩn ra tại đó. Mí mắt nặng trịch, rất muốn rủ xuống... Cô không chống cự được sự giày vò này, từ từ nhắm mắt lại. Hơi ấm trên người anh truyền đến, khiến toàn thân cô rất ấm áp, rất ấm áp... Ý thức đã trở nên mơ hồ, cô thấy đôi chân mình nhẹ bẫng, như có người bế mình vào lòng, hơi thở của anh bao trùm, cảm giác an toàn chưa từng có này, làm tim cô bình yên. 



Cô chợt thấy mình được đặt lên một chiếc giường mềm mại, hơi thở của anh bỗng thưa dần, cô nhắm chặt mắt, khẽ nhíu mày, sau đó thì một đợt ấm áp phủ lên cơ thể cô, như có một đôi tay dịu dàng ôm lấy cô, đôi môi mát lạnh áp lên môi cô, trao cho cô nụ hôn dây dưa vừa đủ nhưng lại không ngang ngược, rồi dứt khoát rời đi, từ sau lưng ôm chặt cô, trao cô hơi ấm không ngừng. 



“Tôi tin anh.” Cô chìm trong giấc mộng, cười mỉm, nói lẩm bẩm. 



Sáng hôm sau, Thiên Nhã ngồi dậy khỏi giường, ngáp và vươn vai một cái. “Bé cưng ơi, dậy đi học thôi.” Cô vỗ vào cái chăn bên cạnh, tay còn lại vươn ra tìm đồng hồ báo thức ở đầu giường. 



Hình như hôm nay nó không kêu. 



Cứ lần mò như thế, cô chạm vào một cái đồng hồ đeo tay. “Mười giờ!” Đôi mắt lim dim của cô mở to, kinh ngạc kêu lên. “La Tiểu Bảo!” Cô gọi lớn, sau đó sợ hãi nhận ra... Trời ơi! Đây đâu phải phòng cô? Đồng hồ đeo tay đắt tiền mà cô cầm... là của Lạc Thần Hi! “Á!” Cô không nhịn được che miệng hét lớn, cô lại qua đêm tại biệt thự của Lạc Thần Hi rồi! Ký ức đêm qua lại hiện ra, trời ạ, sao cô lại vô thức ngủ thiếp đi chứ? La Thiên Nhã, mày có bệnh sao? Lại ngủ tại một nơi nguy hiểm như vậy, còn ngủ đến mười giờ sáng hôm sau! Vẻ mặt cô sầu não, phát hiện đầu giường có một tờ giấy: Mười một giờ, tôi muốn thấy em có mặt tại văn phòng Chủ tịch, nếu không hậu quả em tự gánh. Ha! Thật ngang ngược! Anh lấy gì ra lệnh cho cô chứ, hiện tại cô đã không phải trợ lý riêng hay nhân viên của anh rồi, lấy gì mà bắt cô nghe theo anh! Cô trái lại muốn xem thử nếu mình không đi thì rốt cuộc sẽ tự gánh hậu quả thế nào! Thiên Nhã hung hăng vò nát tờ giấy, ném vào thùng rác, cảm thấy tự hào cho sự can trường của mình. Sau đó, cô chợt suy nghĩ lại, nhớ đến những lời đêm qua anh đã nói, vẻ mặt trở nên khó xử. 



Về Tập đoàn Lạc Thần, cho đến khi điều tra được tung tích của cha? Hay từ chối tin anh, cắt đứt mọi quan hệ với anh, từ đó cắt đứt cơ hội duy nhất có thể tìm được cha? 



Có lẽ cô không nên từ bỏ bất kỳ cơ hội nào có thể tìm được cha. 



Tại văn phòng Chủ tịch của Tập đoàn Lạc Thần, Lạc Thần Hi ung dung dựa người lên lưng ghế, nhìn La Thiên Nhã với vẻ mặt đắc ý. Anh nhìn đồng hồ đeo tay: “Vừa kịp, xem ra em cũng rất đúng giờ.“. “Có điều, quy tắc thứ năm của nhân viên Tập đoàn Lạc Thần chính là phải đến trước giờ làm mười phút, cho nên, em vẫn muộn.” Anh nói bằng giọng phấn chấn. Mặt Thiên Nhã đầy vạch đen: “Tôi đâu hứa với anh hôm nay tới đây làm việc.” Cô cũng có yêu cầu của mình. Lạc Thần Hi nghiệm mặt hỏi cô: “Vậy em tới đây làm gì?” Vẻ mặt Thiên Nhã do dự một lúc, như đã hạ quyết tâm, đáp: “Tôi đồng ý với điều kiện của anh, nhưng tôi cần một bản hợp đồng, nếu không tôi không yên tâm.”