Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 133 : Hạnh phúc là gì?

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Gần đó còn có gia đình bốn người, gia đình năm người. 



Nhân viên gian hàng nhìn thấy niềm yêu thích trên gương mặt Thiên Nhã, bước tới giới thiệu: “Cô muốn mua một bộ không ạ? Đây là búp bê may mắn - sản phẩm mới của nhà thiết kế thuộc công ty chúng tôi, tên là “gia đình hạnh phúc”, vẻ ngoài đáng yêu lại chất lượng, mang ngụ ý cả nhà thương nhau, bên trong còn có rất nhiều hương liệu quý, là trào lưu mới nhất của năm nay, rất nhiều khách hàng tìm đến đây đặt hàng để làm quà tặng đó ạ.” 



Thiên Nhã cười đáp: “Thật sự rất đáng yêu.” Cô bỗng muốn tặng một bộ cho La Tiểu Bảo, nhóc con2trước nay yêu thích thú bông, nhưng nghĩ đến gia đình ba người“... cô lại khó xử. “Có thể đặt làm đúng không? Tôi muốn đặt gia đình ba người ông ngoại, mẹ và em bé.” “Đương nhiên có thể ạ, nhưng hiện tại đơn đặt hàng rất đông, tôi nghĩ nhanh nhất cũng phải một tuần mới có thể hoàn thành.” 



Thiên Nhã tiếc nuối, nhìn búp bê “cha” trên quầy, như đang trầm tư, nếu mua “gia đình ba người” này về, chắc chắn La Tiểu Bảo sẽ rất thích, trước đây nó vẫn luôn mong có một người cha, sinh nhật luôn cầu nguyện gia đình đoàn tụ, nhưng hai năm gần đây không thấy nó đòi cha nữa, có lẽ do đã hiểu chuyện7rồi nên biết cô không muốn nhắc đến cha của nó. 



Mà cha của nó giờ này phút này đang ở ngay bên cạnh cô, cô lại phải dè chừng thân thể của La Tiểu Bảo bị lộ trong tình trạng nơm nớp lo sợ... Ông trời thật thích trêu đùa người khác, nếu đã không có duyên phận, vì sao còn để cổ và anh gặp lại nhau? 



Giúp tôi đóng gói “gia đình bốn người“.” Lạc Thần Hi bên cạnh bỗng mở lời. 



Thiên Nhã quay mặt lại hỏi: “Anh muốn mua sao?” 



“Chọn lâu như vậy, cứ tặng nó món này đi.” Lạc Thần Hi đáp như không quan tâm, nhưng ánh mắt anh nhìn búp bê may mắn “gia đình bốn người”, lại hiện nét kỳ lạ9khó mà diễn đạt thành lời. 



“Không phải nhà anh ba người sao?” Thiên Nhã hỏi. 



Lạc Thần Hi lườm cô: “Em không cho phép Lạc Lăng có thêm em trai à?” 



Thiên Nhã sực tỉnh, xem ra anh và Hạ Vân Cẩm đã có kế hoạch hóa gia đình cho sau này. “Lăng Lăng sẽ thích chứ?” Cô hỏi trong lo lắng, với quan hệ giữa Lăng Lăng và Hạ Vân Cẩm... Cô nghĩ lại, chắc là Lạc Lăng sẽ không ghét cô ta, có lẽ thâm tâm cậu bé rất khát khao tình mẹ, chỉ là Hạ Vân Cẩm... ài. Lúc Thiên Nhã định thần lại thì Lạc Thần Hi đã thanh toán xong chuẩn bị ra về. 



“Em còn ngẩn ra ra đây làm gì? Đi thôi.” Lạc5Thần Hi gọi cô. Thiên Nhã lưu luyến thoáng nhìn các búp bê may mắn được xếp ngay ngắn trong quầy, thôi vậy, chọn món quà khác cho La Tiểu Bảo thì hơn. Nhưng Lạc Thần Hi đã thấy hết biểu cảm của cô, thoáng nhìn “gia đình bốn người” trong quầy lần nữa rồi quay người rời đi. 




“Nét mặt của em đã bán đứng em rồi.” Lạc Thần Hi cười đáp, đôi mắt đầy tự tin, tựa như lời anh nói chính là chân lý. 



Thiên Nhã không nhịn được đưa tay ôm mặt: “Nóng, nóng quá.” Cô bối rối che đậy. Lạc Thần Hi nhìn cô, ý cười trong mắt càng nhiều thêm. Thiên Nhã cực kỳ lúng túng trước ánh mắt chăm chú của anh, quyết định không đôi co với anh nữa, vùi đầu vào ăn. Chợt nhớ trong đĩa mình có một phần bít tết là từ đĩa của anh, không hiểu sao cô lại cảm thấy ám muội. “Đừng nghĩ lung tung, tôi không bỏ gì vào thịt đâu.” Anh nhìn cô đỏ mặt vì xấu hổ, nói bằng giọng trêu đùa. 



Thiên Nhã như bị sét đánh, *** anh đúng là con giun đũa trong bụng cô! Không, chắc chắn là anh đã bỏ một con giun đũa vào bụng cô! Thiên Nhã thấy mình hoàn toàn bại trận, trong lòng vừa thẹn thùng vừa buồn bực, hồi lâu, cô nói: “Thật ra anh cắt đứt quan hệ với cô ta cũng tốt, như vậy có thể Lạc Lăng sẽ hạnh phúc hơn.” 



Nghe vậy đôi mày anh tuấn của Lạc Thần Hi hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm cô: “Vì sao tôi cắt đứt với cô ta, Lăng Lăng sẽ có thể hạnh phúc hơn?” 



Thiên Nhã hiểu sự không vui tỏ rõ trên mặt anh thành không muốn chia cách với Jenny Trình, cô cúi mắt, đáp: “Anh đối tốt với bà chủ tịch một chút, có thể bà chủ tịch cũng sẽ đối tốt với Lăng Lăng một chút.” Lúc này thì Lạc Thần Hi đã đanh mặt lại, bỏ dao nĩa xuống, nhìn cô không nói gì, như đang kìm nén cơn giận, lại như kìm nén những lời định nói. Thiên Nhã biết mình đã đắc tội anh, nhưng cô vẫn muốn nói tiếp: “Lăng Lăng cần một gia đình hòa thuận hạnh phúc...” “Thế nào mới là hạnh phúc? Em nói thử xem.” Anh cong khoé môi cười giễu, khoanh tay tựa lên lưng ghế, hỏi cô. Nét mặt ấy hoàn toàn khác với khi nãy, khi nãy trông anh không còn đáng sợ nữa, còn bây giờ anh đang đối chọi gay gắt với cô. Thiên Nhã đã quen sự mừng giận thất thường của anh, cô suy nghĩ một lúc sau đó đáp: “Mỗi người có một định nghĩa khác nhau về hạnh phúc, tôi cảm thấy, có thể nhìn con trai lớn lên vui vẻ khỏe mạnh, thì chính là hạnh phúc.” 



“Tiếp đó thì sao?” Anh lạnh lùng hỏi. 



Gương mặt Thiên Nhã lộ vẻ bối rối, định nói rằng tiếp đó là có thể ở cạnh người mình thích đến bạc đầu, cùng ngắm nhìn con trai nên người. 



Nhưng đây đã định trước là điều mà chỉ suy nghĩ thôi cô cũng không được phép, cho nên cũng chỉ có thể vĩnh viễn chôn vùi vào đáy lòng. 



“Hết rồi, tôi chỉ có một ý nguyện này, chỉ cần bé cưng của tôi có thể lớn lên vui vẻ khỏe mạnh, là đủ rồi.” Thiên Nhã nói như lẽ dĩ nhiên. Anh bỗng đứng dậy, cầm áo khoác, không nói một lời đã rời đi. “Này! Anh làm gì vậy!” Thiên Nhã ở phía sau gọi anh nhưng bị nhân viên phục vụ chặn lại. 



Nhân viên ở đây đều biết thân phận của Lạc Thần Hi, biết Thiên Nhã là trợ lý của anh nên chỉ bảo Thiên Nhã để lại chữ ký rồi để cô về. 



Lúc Thiên Nhã đuổi theo ra ngoài, xe của Lạc Thần Hi đã chạy lướt qua cô, nghênh ngang bỏ đi. “Lạc Thần Hi! Đồ vô lại! Đồ khó hiểu!” Thiên Nhã hét lên sau xe của anh.