Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 134 : Nụ hôn bất ngờ

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Cậu thấy bắt mình học tiểu học cũng giống như bắt một cử nhân học lại mẫu giáo vậy. Lúc Thiên Nhã tới công ty, Lạc Thần Hi đang bận rộn trong văn phòng Chủ tịch. 



Không hiểu sao tối qua anh lại lái xe về bỏ mặc cô, lúc bưng cà phê cho anh, Thiên Nhã thầm mắng một câu. “Chủ tịch, tối qua, anh không vui sao?” Tuy biết rằng không nên hỏi, nhưng cô vẫn không nhịn được. Anh cúi đầu tập trung đọc và ký văn kiện, không ngẩng lên lấy một lần, rõ ràng không định quan tâm đến cô. Thiên Nhã bĩu môi, hừ, không nói thì thôi, có gì hay đâu chứ. Chiều đến, Lạc Thần Hi dẫn Hạ Nhất Y ra ngoài ký hợp đồng với2khách hàng, không ngờ hôm nay anh không giao việc cho cô làm, mà mọi người cũng không dám tự ý giao việc cho cô, Thiên Nhã nhàn rỗi đến mức ngồi ngẩn ra ở đó đếm ngón tay. Cô nhìn văn phòng Phó Chủ tịch nằm cạnh văn phòng Chủ tịch trống không, nhỏ giọng nói: “Cái tên Lạc Thần Dương này, làm việc bữa đực bữa cái.” 



“Ồ, sao em lại nhớ anh rồi?” Lạc Thần Dương không biết xuất hiện sau lưng cô từ khi nào, đột nhiên lên tiếng làm Thiên Nhã giật mình. Thiên Nhã vỗ ngực, anh ta là Tào Tháo sao? 



“Phó Chủ tịch đi làm rồi à?” Cô và tươi cười. 



“Đi làm, dĩ nhiên phải đi làm rồi, anh thấy hôm nay anh của anh gần như7không nhờ em, vậy thì em cùng anh ra ngoài gặp khách hàng nhé.” Anh ta kéo cô đi, mặc kệ các nhân viên khác đang nhìn chằm chằm. Thiên Nhã vội hất tay anh ta ra: “Anh cần gặp khách hàng ư?” Tên này suốt ngày ăn uống chơi bời, làm gì có khách hàng để gặp chứ. Lạc Thần Dương cười đáp: “Sao lại không? Em đang chống lệnh cấp trên đúng không?” 



“Nhưng... nhưng tôi sợ Chủ tịch có việc căn dặn tôi làm.” Thiên Nhã viện cớ để từ chối. “Anh của anh đi bàn chuyện với Kha Tử Thích rồi, chắc là không cần đến em đâu.” Lạc Thần Dương nói một cách sâu xa. Nhưng dường như Thiên Nhã không có ý kiến gì, Lạc Thần Hi muốn9đưa cô đi hay không cũng không sao, không đi còn bớt việc. 



“Nhưng tôi cũng không thể ra ngoài với anh.” Ai biết được tên này có nghĩ cách gì đó chơi khăm cô hay không, hoặc lợi dụng cô để chơi khăm Tử Thích. 



“Ôi chao, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt này, đây là mệnh lệnh, nếu không nghe, hậu quá tự gánh đấy.” Câu cuối anh ta sáp lại gần nói nhỏ với cô, đôi mắt hiện ý cười xấu xa. Thiên Nhã biết chắc anh ta lại ám chỉ những trò chơi khăm, trong lúc cô do dự, anh ta nói tiếp: “Nếu anh trai truy cứu anh sẽ chịu trách nhiệm, nhanh lên, anh đi bán dự án lớn đấy.” 



Thiên Nhã hết cách, dù sao cũng ở suốt5chỗ này, anh ta đã nói là dự án lớn thì cô đi vậy. 



“Phó Chủ tịch, dự án lớn mà anh nói đây sao?” Thiên Nhã đứng trong khu vui chơi trẻ em lớn nhất của thành phố A, mặt hiện vạch đen, hỏi Lạc Thần Dương. 



Lạc Thần Dương tỏ ra buồn cười, nhìn vòng đu quay ở trước mặt và đáp: “Này, chúng ta chơi trò này trước nhé?” Thiên Nhã thấy như sụp đổ: “Anh cứ chơi thong thả, tối về làm việc đây.” Nói xong cô quay người định đi. 
Thiên Nhã nghe mà khó hiểu, cái tên Lạc Thần Hi này rõ ràng biết cô ra ngoài cùng Lạc Thần Dương, tên đó bảo đi bán dự án, vậy mà anh muốn ghi cô nghỉ không phép, vậy được, cứ coi như cô nghỉ không phép đi. 



“Vâng, tôi tan ca trước đây, Chủ tịch Trình, ngài cứ thong thả.”Hừ, rõ ràng chính là chống đối, dù sao cô cũng khó mà giải thích, vậy thì cứ như thể đi. 



Thiên Nhã rời khỏi văn phòng Chủ tịch không quay đầu lấy một lần, gặp được Lạc Thần Dương đang đút tay vào túi quần vừa về tới công ty, cô thầm chửi rủa anh ta, cũng tại anh ta cả, hại cô lại bị Lạc Thần Hi bắt thóp! 



Thiên Nhã thấy còn sớm nên đến cửa hàng bách hóa chọn quà cho La Tiểu Bảo, nhưng chọn đi chọn lại, vẫn cảm thấy búp bê may mắn kia đáng yêu, cô đang phiền muộn không biết chọn sao cho tốt thì chợt thấy đằng sau cửa thủy tinh hình như có một người đàn ông đang lén lút đi theo cô. 



Cô quay đầu lại thì người đàn ông đó nhanh chóng trốn vào một góc, bức tường đã chắn anh ta lại nên cô nhìn không rõ. Thiên Nhã bỗng nhớ lại lời Lạc Thần Dương nói hôm nay, có người theo dõi cô ư? 



Cô chợt hoảng hốt, lại hơi bất ngờ, sao người này lại theo dõi cô chứ? Cố định đi qua đó hỏi cho rõ ràng, nhưng vừa đến góc rẽ thì không thấy bóng dáng của người đó nữa. 



Kỳ lạ, rõ ràng khi nãy ở chỗ này. 



Sau lưng đột nhiên có người vỗ vào vai của cô, Thiên Nhã giật mình quay đầu, thì ra là Karen. 



Thấy Thiên Nhã hoảng hốt, Karen trêu: “Thiên Nhã, cậu sao vậy? Làm chuyện gì xấu sao?” 



Thiên Nhã cười đáp: “Đâu có, chắc là tớ đa nghi.” Nhất định là cô bị tên Lạc Thần Dương kia dọa sợ rồi.