Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 135 : Quà sinh nhật

Ngày đăng: 13:14 30/04/20






Lạc Lăng tập trung ăn cơm, nhướng mày nhìn Karen: “Cô ngứa miệng đúng không?” Biểu cảm vừa lạnh lùng vừa càn quấy này khiến Karen giật mình, đôi mắt thoáng hoang mang: “Sao càng nhìn em chị càng thấy giống một người?” 



Thiên Nhã vừa định quở trách con trai thiếu lễ phép, nghe vậy tim đập lệch nửa nhịp, cười khan nói: “Bé cưng không được thiếu lễ phép như vậy.” Nét mặt Lạc Lăng không thay đổi, nhưng lờ mờ biết được người Karen nói là ai. Cậu nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên với Thiên Nhã, đây là nụ cười quen thuộc của La Tiểu Bảo: “Ma mi, nếu cô ta im lặng một chút, chắc con sẽ cân nhắc đến2việc khách sáo với cô ta một chút.” Karen bị cậu chọc tức đến nỗi quên mất nỗi nghi hoặc vừa thoáng qua trong đầu, chu môi nói: “Quỷ nhỏ! Em mới cần im lặng chút ấy!” 



Lạc Lăng tinh nghịch làm mặt quỷ với Karen, tiếp tục tập trung ăn cơm. Thiên Nhã chẳng biết làm sao ngoài nở nụ cười, tỏ ra áy náy với Karen, cô thật sự hết cách với La Tiểu Bảo, cô nhận ra bé cưng cũng không ghét Karen lắm, chỉ là tính trẻ con nên trêu cô bạn mà thôi. 



“Ngày mai là sinh nhật của bé cưng rồi, con muốn ma mi tặng quà gì nào?” Về đến nhà, Thiên Nhã bế con trai lên và hỏi. “Ma7mi, con có một điều ước.” Lạc Lăng ngồi trên đùi của Thiên Nhã, đáp. 



Thiên Nhã cười dịu dàng: “Còn chưa tới sinh nhật mà bé cưng đã ước rồi à?” 



“Ma mi hứa với con rồi đó?“. “Con còn chưa nói điều ước là gì, sao ma mi hứa với con?” Thiên Nhã cố nói với vẻ khó xử. Sau đó cô véo nhé gương mặt nhỏ của bé cưng, nói: “Nhưng chỉ cần ma mi có thể làm được, đều sẽ thực hiện cho con.” 



“Vậy ngày mai con muốn một mình đón sinh nhật với ma mi.” Lạc Lăng nói bằng giọng ngọt ngào, đôi mắt to tròn híp lại thành một đường. Thiên Nhã ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải bé cưng thích náo9nhiệt sao?” Cô còn định mời Tử Thích, Hoa Kỳ và Karen cùng đón sinh nhật của nó, những năm trước toàn là cô và Tử Thích cùng đón sinh nhật với bé cưng, năm nay về thành phố A rồi, cô cũng muốn ăn mừng thật vui với bé cưng. Lạc Lăng lắc đầu, đáp: “Không cần đâu ạ, con có ma mi là đủ rồi.” Còn có cha và La Tiểu Bảo nữa. 



Thiên Nhã suy nghĩ rồi nói: “Cũng được.” Đôi mắt to đảo một cái, Lạc Lăng nói: “Ma mi yên tâm, con sẽ nói với chú Tử Thích.” Cậu biết năm nào Kha Tử Thích cũng cùng ma mi đón sinh nhật của La Tiểu Bảo. La Tiểu Bảo từng nói,5khi chưa có cha, anh ấy luôn hi vọng Kha Tử Thích có thể trở thành cha của mình, tuy vẫn trông ngóng cha ruột, mong được biết rốt cuộc ông là ai, nhưng chú Tử Thích thật sự quá tốt bụng, đến nỗi ngay cả anh ấy cũng cảm động, ma mi cũng cảm động nữa, nhưng vẫn chần chừ không ở bên chú Tử Thích. La Tiểu Bảo biết vì ma mi đã đặt hết tâm tư vào mình nên không suy nghĩ đến chuyện của mẹ và chú Tử Thích, nhưng hiện tại xem ra, may mà ma mi không đón nhận chú ấy, nếu không thì điều ước cả nhà đoàn tụ của hai cậu không thực hiện được rồi. 
“Ma mi, món quà này...” Lạc Lăng nghi hoặc hỏi. 



Thiên Nhã ho khan vài cái, hơi lúng túng đáp: “Là một đồng nghiệp của ma mi tặng cho con.” Không nên nói với La Tiểu Bảo là Lạc Thần Hi tặng thì hơn, cô phải ngăn bé cưng đến gần Lạc Thần Hi. Ánh mắt Lạc Lăng nhìn Thiên Nhã hiện đôi chút gian xảo: “Chắc không phải, cha tặng chứ?” Thiên Nhã ngây người: “Con gọi ai là cha?” “Chủ tịch đại nhân ấy ạ, con thích gọi Chủ tịch đại nhân là cha.” Lạc Lăng cười ngọt ngào. Thiên Nhã không vui nói: “Bé cưng không được gọi Chủ tịch là cha nữa.” Buổi tiệc tối đó cô để mặc cho bé cưng gọi lung tung, là vì trong lòng áy náy, nên muốn hoàn thành ước mơ của La Tiểu Bảo, nhưng cô nhận ra kể từ lần đó nhóc con cứ luôn miệng gọi như vậy, nếu bị người khác nghe thấy thì phiền phức rối. 



“Ma mi, đây là ông ngoại, đây là cha, đây là ma mi, đây là con và Lạc Lăng, đây là gia đình hạnh phúc của năm người chúng ta.” Lạc Lăng chỉ vào từng búp bê, vẻ mặt đầy yêu thích. Tim Thiên Nhã chợt run lên, ngây người trước lời nói của bé cưng. 



Sự ngây thơ của trẻ con, lẽ nào chính là nguyên nhân mà Lạc Thần Hi tặng món quà này? Thiên Nhã ra sức lắc đầu, không thể nào, tuyệt đối không thể, sao anh lại có ý đó chứ. Nhưng nhìn thấy hai búp bê có khuôn mặt giống nhau, cô lại không sao tập trung được. “Bé cưng, hôm nay cũng là sinh nhật của Lăng Lăng đúng không?” Cô hỏi như đang trầm tư, thật ra cố định chuẩn bị một món quà cho Lăng Lăng, nhưng nghĩ đến Hạ Vân Cẩm, cô lại thấy có thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện. 



Không biết Lạc Thần Hi có đang đón sinh nhật với con không? Hôm nay Hạ Vân Cẩm có nể tình sinh nhật Lạc Lăng mà đối xử với nó tốt một chút không? 



Lạc Lăng thấy Thiên Nhã nhớ mình, không kìm được niềm vui trong lòng: “Vâng ạ, hôm nay cũng là sinh nhật của Lăng Lăng, cậu ấy bảo đang đón sinh nhật cùng cha.” Thiên Nhã thở phào, xem ra tên Lạc Thần Hi này vẫn rất yêu thương con trai. “Bé cưng, Lăng Lăng giống cha nó không?” Thiên Nhã không nhịn được mà hỏi dò. Lạc Lăng đang ăn ngon miệng, nghe Thiên Nhã hỏi, cậu nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Giống lắm ạ, cậu ấy đẹp trai y như con.” Thiên Nhã không vui nói: “Đồ quỷ nhỏ này, thật là ngày càng tự phụ rồi.” 



“Người ta tự tin mà.” Lạc Lăng mỉm cười sửa lại. Cậu nhìn chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ sau đó nói: “Ma mi Thiên Nhã, con vào nhà vệ sinh một lát.” 



“Mẹ đi cùng con nhé?” Lạc Lăng lườm cô: “Con đâu phải trẻ con.” Thiên Nhã cười đáp: “Con còn không phải trẻ con à, tối qua ai đòi ma mi kể chuyện mới chịu đi ngủ hả?” Lạc Lăng để trán, thôi được, cậu là trẻ con, cậu bằng lòng làm trẻ con để mãi mãi được nằm trong vòng tay ma mi Thiên Nhã.