Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 18 : Dị động

Ngày đăng: 13:55 19/04/20


Quần thần lại khẩn cầu Hoàng đế nhanh chóng lập Hậu, lúc lâm triều, Hoàng đế phất tay áo bỏ đi. Lần này lời đồn càng so với lúc trước càng thêm ồn ào, không tới một ngày đã truyền khắp kinh thành, muốn dìm xuống cũng không được. Dù sao cũng là ‘pháp bất trách chúng’.



(“pháp bất trách chúng” tức là nếu cả một đám đông cùng thực hiện một hành động, thì dù hành động đó có sai hay bất hợp pháp đi nữa luật pháp cũng không thể xử tội được)



Khâm thiên giám cũng trình báo kết quả xem quẻ cho Hoàng đế, chỉ duy hai chữ —— đại hung. Kết quả này công bố ra chẳng khác nào một gáo nước lạnh đổ thẳng vào chảo dầu sôi, toàn bộ triều đình và hậu cung đều xôn xao.



Tuy rằng Bích tiêu cung bị quản chế nghiêm ngặt nhưng vẫn bị ảnh hưởng đôi chút, có một số ít người bắt đầu hoảng sợ nghi ngờ, không yên lòng nổi.



“Nương nương, chúng ta chép ít kinh thư đi, như vậy vừa có thể tu thân dưỡng tính lại còn tiêu tai giảm ách, khỏi bị xúi quẩy trong cung dính vào người.” Phùng ma ma ôm một đống Kinh Phật bước vào.



“Trời giá lét đông lạnh, tay đều cứng cả lại, chép Kinh Phật cái gì?” Mạnh Tang Du cẩn thận tháo miếng băng quấn thành bánh chung quanh chân A Bảo, xem xét miệng vết thương như thế nào. A Bảo cũng rất dũng cảm, lúc tháo băng rất đau cũng không rên một tiếng, Mạnh Tang Du vừa lo vừa hôn hôn, sau đó còn ôm ôm, rồi không ngừng thổi thổi chỗ vết thương. Chủ tớ hai người chị hôn em một cái, em liếm chị một lần, chơi đùa vui quên trời đất.



“Hết sấm sét mùa đông rồi đến cây tùng cổ thụ chết héo, người ta bảo là do trong cung dính phải điềm xui, ai dính cũng không có gì hay ho! Nếu không thì vì sao Hoàng thượng có long khí bảo vệ cũng bị thương nặng chứ! Ai ai cũng lo mà sao mà chép, nương nương, người không chép cũng được, nô tì chép cho người, người lấy một cuốn đặt dưới gối đầu mà ngủ.” Phùng ma ma lấy quyển “Diệu pháp liên hoa kinh” trên cùng dâng lên trước mặt chủ tử.



Mạnh Tang Du bất đắc dĩ nhận lấy, lật đại mấy trang rồi nói, “Mọi người không cần phải sợ hãi như thế, cái gọi là sấm sét chỉ là do hai đám mây một nóng một lạnh va chạm vào nhau, sau đó phát ra những tia lửa, giống như kiểu hai thanh bảo kiếm chém nhau vậy. Sở dĩ mùa đông thường không có sấm sét bởi vì mây vào mùa đông rất lạnh, dung hòa lẫn nhau. Nhưng nếu thi thoảng thời tiết ấm áp vài ngày rồi đột ngột hạ nhiệt độ cũng sẽ sinh ra hiện tượng sấm chớp đùng đùng như thế. Chẳng phải mấy ngày hôm trước thời tiết nóng lên được một chút hay sao? Chuyện tối hôm qua là do những đám mây nóng chưa kịp tản đi đã có mây lạnh bất ngờ tới mà có, căn bản chẳng quan hệ gì với việc xúi quấy và quỷ thần cả.”



Chu Vũ Đế kinh ngạc ngửng đầu nhìn Mạnh Tang Du, câu chuyện kỳ lạ mới mẻ này khiến hắn say mê lúc nào không biết. Thì ra sấm sét chính là như vậy sao? Cẩn thận nghĩ lại quả thật vô cùng dễ tưởng tượng, vô cùng có lý! Trong đầu của nàng còn có bao nhiêu ý tưởng diệu kỳ nữa đây?



“Nương nương luôn hiểu biết sâu rộng!” Bích Thủy bỏ thêm than vào trong lồng sưởi, trêu chọc, “Nhưng nếu nương nương biết rồi mà sao còn sợ đến vầy chứ?”



Mạnh Tang Du nghẹn lại, ôm sát A Bảo trong lòng, đúng lý hợp tình trả lời, “Sợ là sợ, ta còn có cách nào nữa chứ? A Bảo cũng sợ chứ bộ, tối qua hãi tới mức run rẩy, ta ôm em ấy mới dám ngủ!”
“Tốt lắm, ngươi là một người thông minh, theo Thường Hỉ đến thiên điện đi, hắn sẽ nói cho ngươi biết vài sở thích của Đức phi, ngươi nghiền ngẫm cẩn thận, đừng để lộ dấu vết. Lâm hạnh Đức phi xong, nếu ngươi thích người nào trong cung thì chỉ cần gọi Thường Hỉ mang ngươi đi là được. Nếu để ý Lý quý phi, cũng có thể, nhưng đừng cho cô ta quá nhiều sủng ái!” Thẩm Tuệ Như phất tay, cho Hoàng đế giả lảo đảo lui bước.



Nhìn bóng lưng giống hệt Cổ Thiệu Trạch trước mắt, trong mắt cô ta lóe lên vài phần độc ác cùng khoái trá. Mạnh Tang Du, Lý Thục Tĩnh, nếu sau này bọn mi biết được mình từng giao thân thể cho một tên nô tài ti tiện, trong lòng cảm tưởng như thế nào đây?



“Nương nương, biện pháp như vậy cũng không kéo dài được. Không có hoàng tự, cho dù người đá Lý quý phi và Đức phi xuống, lúc bước lên ngôi Hậu cũng chẳng thể làm nên chuyện gì. Hoàng tự là nhân tố then chốt trong đại kế lần này của Thẩm thái sư để đối trắng thay đen, nương nương cần phải quyết định sớm.” Đại cung nữ Vãn Thanh nhịn không được lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Tuệ Như.



“Bản cung biết, nhưng để bản cung và một tên nô tài…Bản cung không làm được! Chẳng lẽ phụ thân không có biện pháp khác sao?” Nắm tay Thẩm Tuệ Như siết chặt đến trắng bệch.



“Giả mang thai, lại trộm đem một đứa trẻ con vào cung, chi phí nhân lực vật lực quá lớn, nhưng vấn đề là mười tháng trời khó tránh khỏi sơ hở. Lý tướng và Lý quý phi như hổ rình môi sát bên, nhất cử nhất động đều gầm ghè, chỉ lộ ra một chút sơ sót thôi sẽ khiến họ Thẩm rơi vào thế muôn kiếp muôn đời không ngóc đầu lên được. Kế sách Thái sư định ra vẫn là an toàn nhất, vì trăm năm nghiệp lớn tộc Thẩm, xin nương nương mau chóng bước qua khúc mắc còn trong lòng.” Vãn Thanh tận tình khuyên nhủ.



“Bản cung đã biết, chờ thêm một tháng đi! Mạnh Tang Du là một thanh kiếm tốt, bản cung dùng sáu năm rồi, vứt đi cũng thật đáng tiếc.” Sắc mặt Thẩm Tuệ Như hơi tái đi.



Sao Vãn Thanh có thể không biết Thẩm Tuệ Như đang trốn tránh, chỉ tiếp tục khuyên bảo thêm, “Nếu đợi một tháng nữa Hoàng thượng cũng sẽ không tỉnh, mà cho dù có tỉnh, biết được những hành động của người và Thẩm thái sư, hắn ta có thể tha thứ cho người không? Hay là người nghe theo Thẩm thái sư, nhanh chóng khiến hắn…” Vãn Thanh làm một động tác bóp chết.



Thẩm Tuệ Như đột ngột đứng dậy quăng cho cô ta một cái tát, biểu cảm dữ tợn, “Tiện tì! Lời này đừng bao giờ nhắc lại! Hoàng thượng đã hôn mê, để cho hắn tiếp tục hôn mê, không ai được phép chạm vào hắn dù chỉ một ngón tay! Nếu như làm trái mệnh lệnh bản cung, bản cung tru di cửu tộc! Nghe thấy rõ chưa?!”



Vãn Thanh bụm một bên má quỳ xuống, vâng dạ tuân mệnh. Tánh mạng cả nhà đều nằm trong tay Lương phi, cô không dám nói thêm lời nào nữa.



Trong mật đạo Kiền thanh điện, một ám vệ vừa ghé vào lỗ thông gió nghe xong đoạn đối thoại giữa hai người, vội vàng viết một tờ giấy, ‘Hoàng thượng tạm an toàn, còn có thể tiếp tục tìm kiếm y thánh; Lương phi dị động, mời Đại thống lĩnh khẩn cấp hồi cung quyết định’, thần không biết quỷ không hay để cho người khác mang ra khỏi cung.