Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 19 : Thị tẩm (1)

Ngày đăng: 13:55 19/04/20


(Thị tẩm – ‘hầu hạ giấc ngủ’, chỉ việc ái ân của vua.)



Mạnh Tang Du ôm A Bảo nằm nghiêng trên ghế dài, thời tiết đột nhiên trở lạnh, trong cung đã đốt địa long, bầu không khí ấm nóng vô cùng thoải mái. Cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, quấn A Bảo vào cái áo khác, lộ ra cái đầu cún con đội mũ quả dưa, một người một cún chia nhau phần bánh ngọt mềm, cùng xem cuốn tạp ký, hoàn toàn hưởng thụ.



(Đốt địa long là cách làm ấm cả phòng vào mùa đông của nhà giàu, có tiền thời cổ Trung Hoa.)



Chu Vũ Đế ‘được’ kẹp giữa hai bầu ngực đầy đặn mềm mại, trong mũi là hương thơm cơ thể muội người, thật sự vừa nhức nhối vừa sung sướng. Hắn khống chế không nổi, muốn chạm vào thân thể cô gái trước mặt, nhưng vừa mới nhìn thấy bàn chân bị bó thành một cục bánh chưng của mình, hắn đành phải xếp cờ im trống, nỗ lực chuyển sự tập trung sang sách vở.



“Nương nương, vừa rồi người Kính sự phòng tới thông báo, đêm nay Hoàng thượng sẽ lâm hạnh Bích tiêu cung, mời người chuẩn bị sẵn sàng.” Gương mặt Bích Thủy trĩu nặng âu lo, bước vào cất lời. Tưởng chủ tử nhà mình đã thất sủng, những ngày tranh giành tình cảm cực khổ rốt cuộc cũng đã qua, không nghĩ tới chuyện tên Hoàng đế chó má kia lại lật lọng!



“Phụt ~” Miếng bánh ngọt Mạnh Tang Du chưa kịp nuốt xuống đã phun hết ra ngoài.



“Chẳng phải hắn bất lực sao?” Cô cào cào mái tóc xõa dài mình, không dám tin kêu to!



“Gâu gâu gâu…” Chu Vũ Đế bắt đầu tru lên, khàn cả cổ họng. Chỉ là một tên giả mạo, ai cho y lá gan này? Dám chạm vào Tang Du của trẫm?! Trong mắt hắn bốc lên cơn căm giận ngút trời, cơ hồ nhuộm đỏ sắc đen như mực vốn có của A Bảo.



Mạnh Tang Du vội vàng vỗ vỗ đầu A Bảo trấn an, giọng nói đè thấp xuống, bực bội cất lời, “Đúng là thằng đàn ông cặn bã! Sao không đi tìm bông sen trắng của hắn mà trưng ba cái thứ bản lĩnh sinh lực gì đó ra, thích nhắm vào ta là như thế nào? Hừ! Lần này lại để ta chắn gió thay nữa đây! Tượng đất cũng có ba phần thổ tính, bà nội đây muốn đình công! Bà không làm!”



Tang Du, nàng nói rất hay! Chu Vũ Đế gấu gấu phụ họa, không hề chú ý đến việc tên đàn ông cặn bã nàng nhắc đến chính là mình.



“Nương nương, vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Phùng ma ma tích cực hỏi. Trước kia bà là người tiên phong trong việc ủng hộ chủ tử tranh đoạt tình cảm, từ sau khi biết chân tướng sự việc đã chuyển thành người tiên phong né tránh sủng ái.
“Chỉ cần búi kiểu vân kế đơn giản, trâm cài mẫu đơn là được, để ta tự trang điểm.” Trong lúc ngẩn ngơ, giọng nói lười biếng của Tang Du vang lên, lọn tóc đang ôm vào hai chân cũng bị cướp đi.



Chu Vũ Đế nhíu mày, bất mãn hừ hừ, lại đổi được Mạnh Tang Du dịu dàng âu yếm, cái mĩ ươn ướt cũng được cọ cọ tí chút. Cảm giác hạnh phúc nào đó trào lên từ trái tim, hắn ngậm cắn ngón tay kia, dùng răng nanh cà cà nghiến nghiến từng chút một, không muốn nhả ra.



“Được rồi, em ở đó ngoan ngoãn xem, chị phải trang điểm nhé.” Cười khẽ thu ngón tay lại, Mạnh Tang Du đặt A Bảo lên bàn trang điểm, cầm một lọ tuyết phu cao cẩn thận bôi lên mặt…



Làn da trắng ngần lại càng trắng hơn, có vẻ bệnh tật, lại bôi lớp son môi đỏ tươi cùng đôi mắt điểm đậm, tuy rằng khuôn mặt này vẫn rất đẹp, nhưng lại có vẻ giả tạo, thiếu sự tự nhiên linh động. Chu Vũ Đế nhìn gương mặt cứng nhắc đó, trong lòng chua chát đắng cay: Người ta thường nói phụ nữ vì người mình yêu sẽ điểm trang xinh đẹp, Tang Du chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ để khoảnh khắc đẹp nhất của bản thân mình trước mặt trẫm, có thể thấy được nàng không để ý tới trẫm mảy may nào.



Cảm giác cay đắng bị cái gì đó lành lạnh nơi mắt phá ngang, Chu Vũ Đế vừa định thần đã thấy Mạnh Tang Du cầm bút chì, nhanh tay vẽ ba vệt nơi khóe mắt hắn, miệng nàng còn nhếch lên ý cười nghịch ngợm. Hắn vươn chân trước theo bản năng, muốn cào cào xuống.



“Không cho cào, cào rớt không có cơm ăn!” Mạnh Tang Du nghiêm mặt đe dọa, đôi mắt phượng trong trẻo ngập tràn vui vẻ.



Chu Vũ Đế ngẩn người, lập tức buông chân xuống.



“Rất ngoan!” Hôn hôn cái miệng bé bé của A Bảo, Mạnh Tang Du không hề khách sáo vẽ thêm ba vệt nhỏ lên khóe mắt bên kia của hắn, sau đó cười há há.



“Ôi, A Bảo làm sao thế? Già trước tuổi đúng không?” Bích Thủy cùng Ngân Thúy cũng nghẹn đỏ mặt, giọng nói run run giễu A Bảo. Cái mặt cún con sau khi bị cạo sạch lông trắng trắng tròn tròn, hai bên khóe mắt lại có ba vệt đen như nếp nhăn, hình tượng kia quả thực rất mắc cười, khiến người ta cười mãi không dừng được.



Chu Vũ Đế có thể tưởng tượng được hình ảnh tức cười của mình, cả người hắn bốc lên luồng khí đen kịt, cứng nhắc xoay người chĩa mông vào Mạnh Tang Du. Nhưng nhìn vào hình bóng xinh đẹp trong chiếc kính lưu ly kia, đáy mắt hắn lại ngập tràn thương yêu trìu mến. Nếu hy sinh hình ảnh bản thân để đổi lấy nụ cười của nàng, hắn bằng lòng như thế.