Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 73 : Bất ngờ

Ngày đăng: 13:55 19/04/20


Bầu trời trong trẻo vỏn vẹn trong hai ngày, đến mồng ba tháng giêng hôm nay lại đột nhiên có tuyết. Chỉ trong vòng một đêm, toàn bộ kinh thành như được phủ một lớp vải bạc trắng xóa, không phân biệt được đâu là trời đất.



Giờ Thìn vừa qua, con đường chính vốn yên tịnh lạnh lẽo bỗng nhiên ồn ào huyên náo hẳn. Nhà nhà đều sai người quét dọn sạch sẽ tuyết đóng dày trước cửa để ngự giá đi qua. Hôm nay là ngày Đức phi trở về thăm nhà, Đế vương cũng tự mình đi cùng. Phía đông con đường này là nơi những dòng họ danh gia vọng tộc cư ngụ, mặc dù Hoàng đế cũng chỉ đi ngang qua, nhưng không ai dám chậm trễ. Về phần ý nghĩa đằng sau việc Đức phi thăm nhà, có người hâm mộ, cũng có người thờ ơ không quan tâm.



Chẳng phải Lương phi cũng được Hoàng thượng tự đưa về thăm nhà đấy hay sao? Kết quả thế nào? Chưa được vài ngày đã bị đày ra lãnh cung, nhà họ Thẩm còn bị tru di mười tộc. Cho nên, việc này phúc hay họa còn rất khó nói.



Mạnh quốc công hơn ai hết là người hiểu rõ chuyện này, cho nên vừa tờ mờ sáng, từ chủ tử đến nô bộc trong nhà đều được căn dặn cẩn thận. Trời còn nhờ tối, tất cả đã mở rộng cửa phủ, phía trước trải thảm rộng màu đỏ rực, đứng trong gió lạnh đợi Đế vương đại giá.



Ngự giá màu vàng sáng nhanh chóng đi qua con đường sạch sẽ được canh gác nghiêm ngặt. Hai bên đường, mỗi cửa phủ đều được mở rộng, người người quỳ xuống nghênh đón, chờ đoàn xe chạy qua mới dám đứng dậy.



Không bao lâu sau đã đến phủ Mạnh quốc công, dưới sự bảo vệ nghiêm mật của Cấm long vệ, vị Đế vương anh tuấn phất vạt áo, nhanh chóng bước xuống ngự giá, sau đó tự tay vén mành kiệu, vươn tay với Đức phi vẫn còn ngồi trong.



Một bàn tay trắng ngần, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay hắn. Chu Vũ Đế bất giác mỉm cười, sau đó siết chặt, đỡ giai nhân xuống kiệu, dịu dàng che chở.



Hai người sóng vai bước vào, một tuấn mỹ vô song, một diễm lệ xinh đẹp, lộ ra quý khí bức người, quả nhiên là một đôi trời sinh. Thoáng nhìn qua tầm mắt ảm đạm của tân nhậm Thống lĩnh Cấm long vệ Vương Hoa Sơn, trong mắt Chu Vũ Đế lóe lên tia sáng tự đắc.



“Vi thầm tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.” Mạnh quốc công bước lên hai bước, quỳ một gối hành lễ, phía sau ông người nhà họ Mạnh nhất tề dập đầu.



“Miễn lễ, mời Quốc công mau đứng lên.” Đế vương bước tới nâng Mạnh quốc công, thái độ quả thực thân thiết. Mạnh quốc công xoay người vươn tay, làm một thế mời. Đoàn người bước trên tấm thảm đỏ, hướng đến cửa chính. Bất ngờ, một thiếu nữ tầm mười ba mười bốn tuổi đột ngột lao ra khỏi đám người, quỳ sụp xuống trước Hoàng đế lớn tiếng kêu oan, bầu không khí như hoàn toàn đóng băng.
Người nhà họ Mạnh cũng nhất tề dập đầu theo.



Là người nhà họ Mạnh, cha mẹ cũng đã quỳ xuống chờ lệnh, chung quanh lại có nhiều ánh mắt như vậy, cho dù trong lòng không muốn, trên mặt Mạnh Tang Du cũng phải làm ra vẻ nhân nghĩa. Cô rút tay mình khỏi tay hắn, nhẹ nhàng vén váy, từ từ quỳ gối trước mặt hắn, bình tĩnh nói, “Xin Hoàng thượng tha cho bọn họ một mạng.”



Tuy nói như thế, nhưng đôi mắt vừa cụp xuống của cô lại đầy sát ý. Nếu như Hoàng thượng thực sự tha tội chết cho chi thứ hai, sau này cô cũng nhất định tìm cách cùng phụ thân diệt sạch chi thứ hai không còn một mảnh. Có câu đừng đùa với kẻ cùng đường, tuy Vương thị cùng Mạnh Nham Vũ không giỏi giang gì, nhưng Mạnh Viêm Kỳ cũng là kẻ có tâm cơ có toan tính, năng lực tính ra cũng không tệ, để lại không sớm thì muộn cũng thành tai họa! Việc hôm nay chắc chắn có người đứng sau lưng chúng bày ra, bằng không một nhà Vương thị độc thân độc mã như vậy sao có thể đưa người làm chứng từ biên quan về đến tận đây rồi giấu trong thôn trang ở ngoại ô? Chỉ cần qua ngày hôm nay, cô nhất định sẽ cùng phụ thân tóm được kẻ đó, trả hết nợ nần!



Chu Vũ Đế kéo cằm nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên, vừa bắt được sát ý chưa kịp giấu đi trong mắt nàng, hắn khẽ cười. Hắn nhớ Tang Du đã từng nói —— tuyệt đối không bao giờ được coi thường bất cứ người nào, đặc biệt là kẻ thù của ngươi. Đối với địch thù, Tang Du lúc nào cũng tàn độc tuyệt tình, nhưng đối với người thân thiết lại mềm mại đáng yêu đến bất ngờ. Tính cách vừa mâu thuẫn vừa chân thật này đã khiến hắn mê luyến không tự kiềm chế được. Nếu Tang Du đã không cam lòng, hắn tất sẽ thuận theo ý Tang Du.



“Mặc dù có ái phi cầu xin,” Hắn dùng lực kéo nàng đứng lên, thấy sắc mặt nàng khẩn trương lại cười cười, ngữ khí đột nhiên lạnh buốt, “Trẫm cũng không thể nuông chiều nàng lần này! Người đâu, dẫn chúng đi!”



Mạnh Tang Du nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lại lộ ra thần sắc bi thương. Mạnh quốc công được Đế vương nâng đứng dậy, chần chờ mở miệng, “Hoàng thượng, lần này…” Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ Hoàng thượng không còn tha thiết gì đến việc thăm viếng nữa.



“Vào thôi, đã lâu rồi Tang Du chưa về nhà.” Ôm lấy vai Tang Du, giọng nói Chu Vũ Đế đầy chiều chuộng.



Mạnh quốc công vội vàng tuân mệnh, nghĩ đến chuyện mình lại hoài nghi vị Hoàng đế này, trong lòng cảm thấy xấu hổ. Cho dù người này không là Hoàng thượng, thì ông cũng vạn kiếp bất phục!



Thấy đại môn phủ Quốc công đã đóng chặt, Cấm long vệ canh gác nghiêm ngặt trước cửa, mấy nhà chung quanh cũng hậm hực quay về. Còn tưởng lần thăm viếng này cũng sẽ ầm ĩ ra trò, đâu ngờ Hoàng thượng lại chẳng phật lòng gì. Xem ra vị trí Đức phi trong lòng Hoàng thượng cũng rất nặng đây!