Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 74 : Triệu tẩm

Ngày đăng: 13:55 19/04/20


Chi thứ hai còn ba thiếp thất cùng một thứ tử và hai thứ nữ, tất cả đều bị Cẩm y vệ mang đi từ trong viện, áp giải vào thiên lao. Âm thanh đám người kêu rên cầu xin thứ tội gần như quét sạch bầu không khí vốn nên vui vẻ trong phủ. Trong phủ Quốc công, từ chủ tử cho đến nô bộc đều nín thở, khuôn mặt căng thẳng nghiêm túc. Cái gì gọi là thiên tử giận dữ máu chảy thành sông, rốt cuộc đến hôm nay họ cũng đã ‘trực tiếp’ cảm nhận được.



Các lão nhân trong gia tộc nhanh chóng nhận được tin tức ghê khiếp của chi thứ hai, chẳng những không trách cứ Mạnh quốc công mà còn âm thầm cảm thấy may mắn rằng ông làm việc quyết đoán, đặt quân pháp lên hàng đầu. Bằng không chờ Hoàng thượng đích thân tra xét thì chín tộc nhà họ Mạnh cũng đừng nghĩ đến việc cứu mạng mình. Hận thù đối với chi thứ hai muốn làm to chuyện, bôi tro trát trấu lên mặt dòng họ đã thấm tận xương tủy, nào có nửa phần thương tiếc hay đành lòng gì.



Văn di nương cùng thứ tử thứ nữ không có tư cách đến chính đường bái kiến Đế vương, thêm Mạnh Thụy Châu vạ vào đại họa ngập trời đã bị đuổi về thiên viện từ trước. Trong chính sảnh, Mạnh quốc công cùng thê tử và con trai chính thức bái kiến Đế vương cùng Đức phi, sau đó mời tham dự gia yến.



Thức ăn nóng hổi cùng loại rượu lâu năm ngon nhất đều được đưa lên bàn. Chỉ vì sự cố bất ngờ vài phút trước, bây giờ mọi người cũng có phần câu nệ gượng gạo.



“Là gia yến thì nên thoải mái một chút.” Chu Vũ Đế cầm đũa lên đầu tiên, gắp thức ăn vào bát Tang Du. Bên Mạnh quốc công vừa thấy thế mới thở phào một hơi, lộ ra biểu cảm thoải mái đôi chút.



Một đĩa cá lư hấp đặt trước mặt Hoàng đế, hắn đang muốn cầm đũa lấy xương cho Tang Du lại bị nàng ngăn lại, dịu dàng nói, “Hoàng thượng, để thiếp làm.”



Cô cười khẽ, tách một khúc cá, cẩn thận bỏ xương, sau đó đặt vào bát của Hoàng đế, nhỏ giọng nói, “Ngài ăn đi, nguội thì không còn ngon nữa.”



Chu Vũ Đế nhìn nàng một cái, ăn miếng cá kia, độ cong sung sướng nơi khóe miệng không biết giấu bằng kiểu gì. Mạnh Tang Du lại kéo thêm một đĩa tôm tới, bóc vỏ từng con tôm đặt vào bát hắn, vô cùng săn sóc.



Cô bé con nhà hắn quả là thực dụng mà! Chu Vũ Đế vừa ăn vừa cười thầm, quả thực yêu Tang Du như vậy đến tận xương tủy. Thực ra Tang Du rất đơn giản, nếu đối với nàng tốt nàng cũng sẽ hồi báo tương tự, bên cạnh nàng là thoải mái và tự nhiên đến vậy.



Lại ăn thêm mấy miếng, hắn cầm lấy khăn tay ướt cung nữ đưa tới, lau sạch dầu mỡ dính trên ngón tay nàng, cười nói, “Ái phi vất vả rồi, nàng cũng ăn đi, cứ mặc kệ trẫm.” Dứt lời lại gắp thêm một món Tang Du thích đặt vào cái bát vốn đã đầy của nàng.



Hai người tình ý mặn nồng, vô cùng ấm áp, khiến người người ngồi quanh bàn phải trố mắt nhìn, thái độ câu nệ cũng bất giác quên mất. Đặc biệt là Mạnh phu nhân, thấy Hoàng đế không che giấu tình cảm gì với con gái mình, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Rốt cuộc Hoàng thượng muốn gì? Chẳng lẽ thương con gái mình thật lòng, muốn phong con bé làm Hậu?




Trong lòng Ngô tài tử vui vẻ, vội vàng sai cung nữ lấy một bức tranh chữ mình hài lòng nhất ra cho Hoàng thượng xem xét. Nàng xuất thân từ dòng dõi thư hương, ngoài miệng thì nói không vừa lòng, nhưng với khả năng thư pháp của mình lại vô cùng tự tin.



Cầm bức tranh chữ lên, Chu Vũ Đế vừa nhìn một cái đã mất hoàn toàn hứng thú. Bản lĩnh sâu, nhưng tượng khí quá nặng, không hề có thần như cách viết của Tang Du. Nhìn người phụ nữ tư thái quyến rũ kia, thấy trong mắt đầy tự đắc nhưng lại cố tỏ ra khiêm tốn, đột nhiên Chu Vũ Đế chỉ cảm thấy nàng ta thật ngu si nhạt nhẽo.



“Hữu hình vô thần, luyện thêm vài năm nữa đi.” Đặt bức tranh chữ qua một bên, hắn đứng dậy, nói ra những lời này xong lại nhanh chóng đi mất.



Thường Hỉ nhanh nhẹn đuổi theo, quay đầu nhìn về phía Ngô tài tử vẫn còn kinh ngạc cùng bi thương, lắc đầu thầm nghĩ: Thật là mỹ nhân tài mạo song toàn, nhưng có Đức phi nương nương như châu như ngọc phía trước, thì trong lòng Hoàng thượng mỹ nhân nghiêng thành nghiêng nước như thế nào cũng chỉ là miếng gỗ vô tri vô giác mà thôi.



Trong Bích tiêu cung, Mạnh Tang Du đặt hầu bao sắp thành hình trong tay xuống nói, “Sắp đến giờ Dậu, Hoàng thượng cũng gần trở về rồi, bảo Ngự thư phòng mang thức ăn lên.”



Phùng ma ma do dự một lát mới nhỏ giọng thưa, “Hồi bẩm nương nương, Hoàng thượng đã đi Ngọc phù cung, nghe nói là triệu tẩm Ngô tài tử, e rằng hôm nay không đến được.”



Mạnh Tang Du ngẩn người, cố nhấm nuốt hai chứ ‘trở về’ trong lúc vô tình đã thốt ra, tự giễu mình. Bắt đầu từ khi nào thì mình cảm thấy chuyện hắn đến Bích tiêu cung là đương nhiên? Quả thật hồ đồ!



Từ tốn sắp xếp lại hộp châm tuyến, nhìn ánh mắt lo lắng của Phùng ma ma, giọng cô trở nên bình tĩnh lạnh nhạt, “Chẳng lẽ hắn không đến thì ta cũng không ăn cơm sao? Gọi người mang thức ăn lên đi. Ôm Nhị Bảo vào cho ta, nó ăn chung với ta cũng không có gì khác.”



“Vâng.” Phùng ma ma yên tâm, vội vàng sai người đến Ngự thiện phòng, lại dặn Bích Thủy bế Nhị Bảo vào.



Có Chu Vũ Đế ở đây, Nhị Bảo đành phải ở phòng bên cạnh cùng Bích Thủy và Ngân Thúy, ngay cả chuyện đi ra vườn hoa chơi cũng phải để ý trước sau kẻo bị hắn bắt gặp được, bằng không sẽ sai thái giám bên cạnh dùng phất trần đuổi đi. Lúc này được chủ nhân ôm vào lòng thương yêu một phen, nó vui vẻ ư ử, cái đuôi nhỏ xoắn tít vẫy qua vẫy lại, đáng yêu đến mức khiến Mạnh Tang Du hoàn toàn quên mất cảm giác khác thường lúc nãy.