Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 75 : Ghen tuông

Ngày đăng: 13:55 19/04/20


Nghĩ đến chuyện Tang Du đang chờ mình về dùng bữa, lại còn biết mình đi biệt cung, không biết nàng thương tâm khổ sở như thế nào. Chu Vũ Đế cau mày, bước chân mỗi lúc một nhanh, quả thực như ngồi trên đống lửa. Cung nhân sau lưng hắn một phen rối ren, duy độc Thường Hỉ võ nghệ một thân mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp.



Đi đến trước cửa Bích tiêu cung, hắn đột ngột ngừng lại, trong lòng bỗng nhiên nhảy ra cảm giác chột dạ. Nếu như Tang Du nghe đến việc mình triệu tẩm Ngô tài tử kia, có phải nàng sẽ tức giận hay không? Có phải nàng sẽ ghen hay không? Có phải nàng sẽ mặc kệ mình luôn không? Hắn khoanh tay đứng tần ngần trước cửa Bích tiêu cung, khuôn mặt u sầu một cục.



“Hoàng thượng, sao ngài còn không đi vào?” Thường Hỉ bị Hoàng thượng xoay đến váng cả đầu, không thể không lên tiếng hỏi.



“Vào thôi.” Chu Vũ Đế lắc đầu bật cười, thò một chân vào cửa cung. Phật nói người vì yêu mà sợ hãi, người vì yêu mà sầu ưu, quả nhiên lời này không hề sai. Hắn đường đường là vua một nước cũng sẽ có lúc hoảng hốt như thế này, biết trước như vậy thì chẳng đi Ngọc phù cung kia, dù là trong lòng hắn vốn cũng không có tạp niệm gì.



Ra hiệu im lặng với thái giám đứng ngoài cửa, hắn lập tức bước vào thiên điện. Vừa tới gần đã nghe tiếng cười như chuông bạc của Tang Du, chột dạ cùng sầu lo trong ngực lập tức bay biến, hàng mày rậm nhíu chặt, bước chân không tự giác mà nhanh hơn.



Không có Hoàng thượng bên cạnh, Đức phi nương nương sống thiệt dễ chịu à! Nhất định lòng tự trọng của Hoàng thượng bị tổn thương rồi. Thấy bước chân chủ tử mình hỗn loạn lại dồn dập, Thường Hỉ lắc đầu nghĩ nghĩ, nhắm mắt theo đuôi phía sau.



Trong Bích tiêu cung, Nhị Bảo ngồi trên cái bàn nhỏ, bên chân đặt một bát cháo thịt băm. Mạnh Tang Du cầm một miếng thịt nhỏ trên tay, huơ huơ trước mặt chú. Cái đầu nhỏ của Nhị Bảo cứ nghiêng qua nghiêng lại theo miếng thịt, trong đôi mắt đen tròn như trân châu tràn ngập thèm muốn. Mạnh Tang Du vừa kề miếng thịt sát vào, chú lập tức há mõm cắn, cắn không được lại tủi thân ư ử.



Mạnh Tang Du cười khúc khích không ngừng, lúc này mới bỏ miếng thịt vào trong bát của Nhị Bảo sắp khóc kia.



“Không phải trẫm đã nói tuyệt đối đừng để nó bước vào điện hay sao?” Chu Vũ Đế đứng ở cửa hồi lâu mà Tang Du lại không hề phát hiện, rốt cuộc hắn nhịn không được mở miệng, muốn ép chết bầu không khí đang vui vui vẻ vẻ.



“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du giật mình, vội vàng buông đũa xuống đến cửa hành lễ.



Đầu ngón tay Chu Vũ Đế giật giật, nhưng lại không đưa tay đỡ nàng như bình thường, mà lập tức lướt qua, từ từ bước đến cái bàn tròn kia, sắc mặt âm u nặng nề nhìn chằm chằm Nhị Bảo vẫn còn kẹt lại. Nhị Bảo thật sự sợ hãi người đàn ông khủng bố này, thân thể co lại một nắm run rẩy.



“Đem nó về lại phường chó mèo!” Chu Vũ Đế nhìn về phía Thường Hỉ, lạnh giọng ra lệnh.




Ngón tay Chu Vũ Đế mơn trớn khóe miệng nàng, cẩn thận lần theo nụ cười vốn từng rất quen thuộc, nội tâm thỏa mãn thở dài, dịu dàng nói, “Uống phật khiêu tường vậy.”



Mạnh Tang Du gật đầu.



Nguyên liệu nấu ăn đã có sẵn, chỉ cần đặt lên bếp rồi dùng lửa nhỏ nấu là được. Hai người ngồi kề sát nhau trước bếp lò, vừa nhìn vào ánh lửa hồng bập bùng vừa nướng khoai, thỉnh thoảng nói khẽ vài câu. Học thức uyên bác cùng hiểu biết sâu rộng khiến cuộc nói chuyện kéo dài không dứt được. Bỏ đi thân phận Hoàng đế cùng sủng phi, tựa như cả hai chỉ là đôi vợ chồng bình thường của một gia đình bình thường nào đó. Hình ảnh giản dị ấm áp kia khiến Phùng ma ma nhìn đến ngây người.



Thấy Hoàng thượng không nề hà thân thân, dùng kìm sắt gạt đống tro bụi khói củi, nhặt củ khoai nóng kia thổi thổi, rồi cẩn thận bóc vỏ đút vào miệng chủ tử, dịu dàng trong mắt dập dờn như sóng cuộn.



Đây là diễn trò ư? Không thể! Bà cúi đầu nghĩ thầm.



﹡﹡﹡﹡



Vốn tưởng một khi Hoàng thượng đi Ngọc phù cung thì cũng chấm dứt luôn khoảng thời gian độc sủng của Đức phi, đâu ngờ Hoàng thượng ở lại chưa đến một tách trà nhỏ đã đi mất, buổi tối vẫn quay về Bích tiêu cung như thường, không hề trở về Kiền thanh điện lần nào, ngay cả chính vụ cũng đưa về Bích tiêu cung xử lý, cùng Đức phi sống một cuộc sống vợ chồng thường nhật.



Toàn bộ phi tử trong hậu cung đều nhìn đau cả mắt, căm ghét Đức phi đến tột đỉnh.



Việc này còn chưa lắng xuống Thái hậu lại đột nhiên ra ý chỉ, tấn chức rất nhiều tần phi, chẳng những lấp đầy tứ phi vị mà còn thăng cho Đức phi lên Hoàng quý phi, chỉ cần đợi một tháng sau cử hành xong đại điển phong phi là đã có thể danh chính ngôn thuận quản lý lục cung. Trên Hoàng quý phi chính là Hoàng hậu, đợi Đức phi có tin mừng, ngôi Hoàng hậu này chắc chắn là vật nằm trong tay nàng.



Rất nhiều người nóng nảy, cứ hai ba ngày lại chạy tới Từ Ninh Cung ‘làm trọn đạo hiếu’ với Thái hậu, cũng ý nhắc mẫu gia tạo áp lực đối với Ngự sử, can gián Hoàng thượng mưa móc quân ân, vì Hoàng gia mà khai chi tán diệp.



Bích tiêu cung, trong thư phòng Mạnh Tang Du, Chu Vũ Đế cầm một xấp tấu chương buộc tội, hứng thú cười cười.