Cung Khuyết

Chương 1 : Đầu

Ngày đăng: 11:12 30/04/20


Mây đen phủ xuống tường thành, gió lạnh lộ ra từng hơi thở huyết sắc. Xuyên thấu qua bức màn vấy máu đó, ta nhìn xuống dân chúng đang đi lại dưới

tường thành, phần lớn bọn họ đều mặc y phục đơn bạc, trên mặt mang theo

một loại khí sắc tiêu điều cùng thời tiết hiện giờ không khác nhau là

mấy. Bọn họ không một ai ngẩng đầu liếc mắt một cái xem đầu ta đang treo trên cao.



Bọn họ không quan tâm, không mảy may quan tâm đến cái chết của ta.



Ta là Nguyên Quân Diệu, là hoàng đế của Đại Triệu. Năm 22 tuổi ta đăng cơ, tính đến bây giờ đã là hơn 10 năm. Hơn 10 năm qua, ta vẫn cho rằng mình là một hoàng đế tốt, ít nhất, ta luôn luôn cố gắng để bảo hộ quốc gia,

thống nhất 2 miền Nam Bắc. Cho đến khi đầu ta rơi xuống bởi địch nhân,

ta mới phát hiện ra bi kịch bắt đầu từ trong nội bộ.



Ta đã sớm

chết đi, thân thể không vẹn toàn, thân một nơi, đầu một chỗ, nhưng lai

không biết vì sao ta vẫn có thể nhìn thấy hết thảy tất cả mọi vật. Đầu

mùa đông ở phương Bắc rét lạnh, nhưng so với cái lạnh cắt da cắt thịt

của thời tiết thì lòng người còn lạnh hơn gấp trăm ngàn lần.



Nơi

đây rất tốt! Dõi mắt nhìn về hướng hoàng cung có thể nhìn thấy Trích

Tinh Các, mái ngói cong cong ở phía cuối chân trời, là nơi gần với Vân

Tiêu điện nhất. Hình ảnh bén nhọn đau thương thoáng vụt qua trong đầu

ta. Đó là nơi khiến lòng ta nhói đau – là minh chứng cho một thứ tình

cảm mù quáng, ngu xuẩn.



Hiện tại, ở trong đầu ta hiện lên đủ loại biểu tình, nhưng không có bất cứ một loại biểu tình nào trừ sự coi

thường làm lòng ta cảm thấy vô hạn bi thương.



Ta đã tỉnh ngộ, ta

có ngày hôm nay cũng là do ta tự tạo nghiệt. Đối với một người cái gì

cũng không làm được, chỉ có thể nhìn, ngay cả kì vọng duy nhất cũng

không thể nói ra – ta hy vọng có thể nhìn thấy một giọt nước mắt, một

giọt nước mắt vì ta mà rơi. Hy vọng của một thế hệ đế vương, lập tức trở nên hèn mọn như thế.



Bọn người đó nói muốn phơi thây ta 10 ngày nhưng hôm nay đã là ngày thứ 11, có lẽ bọn họ đã sớm quên ta rồi.



Ta nghĩ sẽ không có người đến nhặt xác cho ta, càng sẽ không có người vì ta mà rơi lệ.



Đây mới là bi ai lớn nhất của một đời người: bị mọi người xa lánh mà tới chính ta còn không biết.



Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, bọn họ đã sớm quên ta nhưng ta lại

không thể quên được bọn họ. Đến hiệ tại ta mới chính thức hiểu được nỗi

thống khổ bị cả thên hạ vứt bỏ.



Ta là một hôn quân không ai để ý. Bởi vì trong mắt mọi người, ta Nguyên Quân Diệu cũng chưa từng để bọn

họ vào trong mắt. Trong mắt của ta chỉ có Thục phi Phùng Yên Nhi, vì

nàng, ta thực xin lỗi người trong thiên hạ.



Đương nhiên, Phùng Yên Nhi sẽ không vì ta mà rơi một giọt lệ. Bởi vì, tự tay nàng đem một ly câu hôn đến trước mặt ta.
sao nàng lại làm như thế?



Cũng may ta chỉ còn lại có một cái đầu, không bao giờ cảm thấy đau lòng nữa.



Đầu ta bị bọn họ biến thành xúc cúc (chắc là trái banh ak), đá hai ngày,

sau cảm thấy chán, liền bị treo lên đầu tường Lạc Kinh. Khi ở trước của

thành, lần đầu tiên ta cẩn thận quan sát bộ dạng con dân của mình. Bọn

họ nhìn thấy đầu ta, một đám người mặt xanh xao, run rẩy trong gió. Mỗi

ngày đều có người chết đói gục ở dưới đầu ta. Gian khổ giãy dụa chiến

đấu giữa ranh giới của sự sống và cái chết, ngay cả ăn no đều là cả một

vấn đề, khó trách bọn họ coi thường cái chết của ta. Ta thật áy náy, hy

vọng bọn họ nhanh nhanh đem ta quên mất.



Mười mấy năm nay, trong

mắt trong lòng của ta chỉ có một người là Phùng Yên Nhi, ngày ngày cùng

nàng sênh ca, hàng đêm hoan hảo. Chưa từng liếc mắt xem qua dân chúng,

cũng không nghĩ tới cuộc sống của bọn họ lại khốn đốn đến như vậy! Ta

thật là đáng chết ngàn lần vạn lần.



Chỉ vì một nữ nhân, ta thẹn

với dân chúng của ta, thẹn với giang sơn thiên hạ này. Ta sai lầm rồi!

Hối hận thì đã muộn, chính là, lời này ta rốt cuộc không có cách nào nói ra khỏi miệng.



Nếu ông trời cho ta một lần cơ hội, ta nghĩ ta là không bao giờ yêu thêm một người nào nữa.



Bầu trời xám xịt càng ngày càng trầm thấp, gió bắc mang theo từng cơn rét

lạnh gào thét đảo qua ngoài thành vọng đến. Mười ngày, đầu ta lô vẫn

treo cao ở phía đông Lạc Kinh, làm cho ta nhìn không tới nước sông chậm

rãi. Đây là đế kinh Đại Triệu, thống nhất Bắc Nam, ngạo nghễ với thiên

hạ.



Ta hôn quân đã tạo ra cái nghiệt gì, làm cho dân chúng của ta phảo rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay.



Hàn sương ở trên mặt ta ngưng kết, gió bắc như đao cắt qua da thịt ta, ta

nghĩ, cũng sẽ không có người đến để ý ta. Đại khái kết cục cuối cùng của ta chính là bị thú hoang cắn xé. Không đúng, thân thể ta ở nơi nào ta

cũng không biết, chỉ còn lại có một cái đầu này, còn chưa đủ để dã cẩu

ăn no nê.



Những bông tuyết nhỏ bay xuống, gió bắc gào thét tạo

nên một bức tranh đầy thê lương. Đầu ta thoáng lung lay một cái, ta chết không nhắm mắt, hồn phách không biết ở phương nào.



Như vậy cũng tốt, ta đã không có tâm, không bao giờ yêu nữa.



"Chư vị quân gia, ta mang đến cho các ngươi một vò rượu ngon". Thanh âm mềm mại vang lên ở dưới đầu ta.



Ta nhìn thoáng xuống phía dưới, không khỏi chấn động.