Cung Khuyết

Chương 100 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Lúc chúng ta trở về trở nên vô cùng náo nhiệt, trước sau đều có thuyền nhỏ của những thiếu niên kia bao quanh, những thiếu niên này ồn ồn ào ào, điều khiển thuyền của bọn họ, ở quanh chiếc thuyền hoa của chúng ta, lúc nhanh lúc chậm, truy đuổi chơi đùa nhau, làm bọt sóng bắn tóe lên. Bọn họ là nam nhân, chèo thuyền vô cùng thuần thục.



Ta một thân một mình ngồi ở vị trí tốt nhất trong khoang thuyền, nhưng ngoại trừ con rùa núi mà ta đặt trên đùi kia, không có ai thân thiết với ta.



Bây giờ cả A Nam và Đặng Vân đều vây quanh nhị ca, ngồi ở một góc thuyền. Bọn họ có chút tò mò, nghe nhị ca nói về Phật pháp.



Bởi vì những chuyện nhị ca nói đều chuyện xưa về nhân quả luân hồi, A Nam và Đặng Vân nghe rất say sưa, không rảnh mà để ý đến người không thú vị như ta.



Thì ra là mấy năm không gặp, nhị ca lại có thêm một cái sở thích như thế này. Hơn nữa hắn cũng không chỉ là thích hời hợt mà còn là thật sự tâm đắc. Xem ra ta mời hắn tới dựng Đại Phật là đã mời đúng người rồi.



Phùng Yên Nhi vẫn dựa trên người ta, coi bả vai ta như gối đầu của nàng ta. Nếu như không phải trên đùi ta có con rùa núi, có lẽ nàng ta sẽ ngồi lên đùi ta. Nhưng lúc này dường như nàng ta biết tâm tình ta không tốt, cho nên cũng ngoan ngoãn không quấy rầy ta.



Ta và nàng ta thật ra là bằng mặt không bằng lòng, lúc này nàng ta đang nghĩ gì ta có thể đoán được. Mà nàng ta, sợ là không biết ta đang nghĩ cái gì đi?



Lần này du ngoạn trở về, lại một lần nữa thay đổi hình thức trong cung. Nàng ta chắc chắn lại có thêm tinh thần mà.



"Ta nguyện ý vì hoàng thượng mà san sẻ gánh nặng." Một ngày nào đó, Phùng Yên Nhi vừa từ chỗ mẫu hậu đi ra liền trực tiếp xông đến ngự thư phòng của ta, nàng ta nói với ta: "Thân thể của ta đã khỏe hơn nhiều." 



Ta không nên để nàng ta vào ngự thư phòng của ta, nhưng suy xét đến việc diễn kịch thì phải diễn đến cùng, nếu không thì khó tránh khỏi khiến người khác sinh lòng nghi ngờ. Ta không đến Trích Tinh Các, cho nên nàng ta mới đến ngự thư phòng.



Ta đẩy chuyện này cho mẫu hậu: "Nghe mẫu hậu nói hôm qua Thục phi còn có chút chóng mặt. Yên Nhi vẫn nên tĩnh dưỡng thật tốt đi, đừng lơ là chuyện sức khỏe của mình." Ta thuận tiện giả bộ quan tâm.



Bất luận như thế nào, ta không thể để cho nữ nhân này nhúng tay vào chuyện hậu cung.



Phùng Yên Nhi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.



"Chuyện thả người ra khỏi cung, Sở Hiền phi một mình lo liệu, trong cung có chút ý kiến. Ta cũng không có ý nói Hiền phi xử trí không kịp. Nhưng ngay lập tức thả ra nhiều người như vậy, hiện tại các cung đều kêu la không đủ nhân lực." Phùng Yên Nhi vừa có cơ hội liền cáo trạng A Nam với ta.



"Ai cho rằng làm không tốt cũng có thể rời khỏi cung." Ta không hề khách khí. Ta không thích nghe lời này, cũng không cần nàng ta tới đây giả bộ hiền thục. Ta thà nghe A Nam nói không cho phép ta ở cạnh nữ nhân khác, cũng không muốn nghe Phùng Yên Nhi nghĩ một đằng nói một nẻo, nói chuyện hoang đường lừa gạt người khác.



Phùng Yên Nhi sững sờ, lập tức đổi thành dáng vẻ khéo léo: "Hoàng thượng nói đúng lắm, bọn họ ở trong cung đã quen nhõng nhẽo, chỉ biết oán trách, không quan tâm đến sự khó xử của hoàng thượng." Thật là biết ngả theo chiều gió!



Trong lòng ta cười lạnh, bây giờ nàng ta dùng bất cứ chiêu trò nào thì cũng đều vô dụng với ta.



Phía sau bình phong sau lưng ta phát ra một tiếng vang khẽ đến mức gần như không nghe thấy, tích tích tác tác.



Chỉ trong chốc lát, con rùa núi mà ta nhặt được trước hang Tân Dương chậm chạp bò từ sau bình phong ra bên ngoài, từ từ bò đến góc bàn. Phùng Yên Nhi nhìn con rùa núi chằm chằm.
Ta thấy lần này bên hông của Đặng Hương còn mang theo một chai hồ lô. Vừa vào cửa đã mang theo mùi rượu vào ngự thư phòng của ta.



Bình ngọc, ở trong nhà tranh, xung quanh trồng khóm trúc, hạc trắng bay theo, có tiếng đàn gảy suối reo, bên trên còn có thác nước. Mấy ngày này Đặng Hương tốt hơn ta nhiều.



Huyền Tử vui vẻ chạy tới trước mặt Đặng Hương, vốn định hành lễ với Đặng Hương lại lập tức bị Đặng Hương ôm người giơ cao lên: "Hai ngày nay Huyền Tử không xao nhãng học hành chứ?"



"Không có, tỷ tỷ vẫn giám sát ta chặt chẽ. Ta còn ở chỗ này của hoàng thượng đọc rất nhiều sách."



Đặng Hương thả hắn xuống, quay đầu  nhìn ta: "Tạ ơn hoàng thượng chỉ bảo cho Huyền Tử."



Ta quýnh lên, ta nào dám chỉ bảo người khác. Chỉ là ở trước mặt đứa nhỏ này nói một chút binh pháp thôi. Lại nói, ta dạy Huyền Tử thì tại sao cần hắn tới cám ơn ta!



Đặng Hương cúi đầu nói với Huyền Tử: "Ngươi đi chơi đi, Hương ca ca muốn nói chuyện quan trọng với hoàng thượng, trẻ con nghe được không tốt." Hắn nói chuyện với đứa nhỏ này lại vô cùng thẳng thắn.



Huyền Tử gật đầu, đến bên cạnh ta cầm lại cây cung nhỏ của hắn. Suy nghĩ một chút, hắn lại nói với Đặng Hương: "Trong cung có người nói xấu tỷ tỷ." 



Đặng Hương sửng sốt, lập tức hiểu ra: "Không sao, Huyền Tử đừng để ý đến bọn họ." Vừa nói vừa nhìn ta một cái.



Lúc này ta quả thật là không đất dung thân. Cũng không phải là sợ Đặng Hương nghĩ ngợi gì, dù sao sau một lần đại náo kia của mẫu hậu, hắn chắc chắn đã sớm hiểu chuyện này. Ta khó xử chính là: đứa nhỏ Huyền Tử mới bao nhiêu tuổi, thậm chí ngay cả hắn cũng hiểu chuyện này.



Đợi Huyền Tử ra ngoài, Đặng Hương mới quay đầu lại nhìn ta.



Ta nghiêm túc ngồi thẳng người, hết sức giả bộ như mặt không biến sắc.



Đặng Hương thoải mái tìm chỗ ngồi xuống, cởi hồ lô ra đặt bên cạnh.



Hắn hơi trầm ngâm: "Ta không thể hỏi tới chuyện yêu ghét trong hậu cung của hoàng thượng, nhưng do Sở Hiền phi chuyển lời, ta không thể tự mình tới đây. Ta luôn không biết cách nói chuyện, cho nên trước hết trình xin ý kiến hoàng thượng. Nếu hoàng thượng nghe thấy lời ta nói không lọt tai, xin thứ tội." 



Lời của Đặng Hương trong mềm có cứng, làm sao ta có thể nghe không hiểu.



Nhưng ở trước mặt hắn, ta cũng không thể yếu thế: "Thứ cho ngươi vô tội, mời nói." Ta không dài dòng với hắn.



Đặng Hương cũng rất phóng khoáng, không hề vòng vo, cần nói liền nói, đi thẳng vào chuyện chính: "Ta trở lại như thế này là muốn tới hỏi hoàng thượng, hoàng thượng muốn dụng binh đối với phía nam sao? Tại sao mấy ngày nay luôn có quan quân đi về phía nam? Bọn họ đi ngang qua chỗ ở của ta ở chân núi Y Khuyết, ta không thể giả bộ như không biết chuyện." 



Sau đó, hắn lại cười: "Nếu không thì chính là hoàng thượng chuẩn bị có hành động đối với tám doanh phía nam, khiến cho có người nóng lòng, vội vàng phái người bắt đầu động thủ?" Ánh mắt của hắn híp lại: "Hoàng thượng có thể tiết lộ một phần kế hoạch của người cho ta nghe không? Mặc dù ta ngu độn, nhưng rất sợ hoàng thượng đuổi hổ cửa trước, rước beo cửa sau. Cho dù như thế nào đi nữa, ngàn vạn lần không thể lại tin lời người khác, dễ dàng dụng binh ở phía nam."