Cung Khuyết

Chương 101 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Ta rất bình tĩnh: “Mính Hương tiên sinh cho rằng những kẻ kia đều là người thế nào? Ngươi cho rằng hiện giờ ta có thể dụng binh sao?”



Đặng Hương cũng cười nhạt một tiếng: “Lấy suy nghĩ hạn hẹp của ta mà nói, hoàng thượng không cần phải lo lắng đến tám doanh phía nam.” Đặng Hương nói: “Hoàng thượng đã đi tuần quân Kỳ Sơn, lại vừa ổn định quân Kiến Chương. Lúc này không phải là thời điểm tốt để vội vàng xử lý chuyện tám doanh phía nam.”



“Vậy theo ý kiến của Đặng tiên sinh, hiện tại trẫm nên ưu tiên xử lý chuyện gì đây?” Ta hỏi ngược lại Đặng Hương, giọng nói có chút không tốt. Nói thật, ta không quá nguyện ý, cũng không có thói quen bị người khác chỉ bảo như vậy.



Trên môi Đặng Hượng lộ ra chút ý cười.



“Vẫn là khoa thi mùa xuân năm nay quan trọng hơn.” Hắn nói: “Nhưng nếu ta là hoàng thượng, ở phía nam chỉ cần bày bố phục binh ở cửa thành Nghiễm Thành, cho dù là người nào, vào thời điểm này muốn đi vào phía nam đều phải qua lục soát...”



Cửa Nghiễm Thành là nơi chắc chắn phải đi qua nếu muốn đi vào phía nam. Năm xưa là cửa ngõ phía nam của Lạc Kinh, tám doanh phía nam thường trú ở ngoài cửa Nghiễm Thành, ứng phó với tình thế nguy hiểm ở phía nam.



Đặng Hương vẫn nhìn sắc mặt ta, lúc này giống như đột nhiên hiểu ra: “Hoàng thượng đã biết chuyện này!” Hắn nghĩ một chút lại nói: “Đây là cái bẫy do hoàng thượng bày bố?”



Rốt cuộc ta có chút không nhịn được, đắc ý toét miệng.



Ta ở trước mặt Phùng Yên Nhi và nhị ca giả bộ nhận được một văn kiện khẩn cấp từ tám doanh phía nam, khiến bọn họ nghĩ rằng ta muốn động đến tám doanh phía nam. Nếu trong lòng bọn họ có bệnh thì chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên. Nhị ca không có biện pháp gì, nhưng trên tay Phùng Ký lại có nửa khối binh phù, hắn có thể sắp xếp người đến tám doanh phía nam nằm vùng, đáp trả hành động của ta. Quả nhiên hiện tại tất cả mọi thứ đều đúng như dự đoán của ta, có người đã không thể ngồi yên.



Dĩ nhiên, ta không chặn đánh những quan quân này giữa đường, chỉ ra lệnh âm thầm ghi chép tên những người này.



Điều này cũng liên quan tới tính cách của ta, ta vốn là người không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không ra tay ngoan độc, ví như ta cũng không muốn vô cớ xuất binh.



Lúc này Đặng Hương xác nhận được đây là việc do ta làm, ngược lại cũng thả lỏng một chút.



“Như vậy là hoàng thượng thật sự không có ý định dụng binh ở phía nam.” Hắn nghĩ một chút: “Vậy nhất định là hoàng thượng muốn giảm bớt áp lực đối với phía nam, hoàng thượng muốn điều tám doanh phía nam đi Tây Nhung sao?”



Ta không trả lời hắn việc này, trừ phi hắn vì ta mà cống hiến, nếu không tại sao ta cần phải cho hắn biết ý đồ của mình.



Đặng Hương thò tay vào trong tay áo của mình, từ bên trong móc ra mấy thứ nhìn như tấm thẻ, đặt tất cả lên bàn ta: “Ta buổi đêm xem thiên tượng...”



Ta lập tức không nhịn được cười lớn lên, khiến cho Đặng Hương không nói được thành lời.



Hắn kiên nhẫn chờ ta cười xong, không hề có chút gấp gáp nào. Cũng may ta tự biết rõ, cười hai tiếng rồi vội ngừng lại.


Lẳng lặng, chờ thời gian từng khắc trôi qua...



Tiến thêm một chút nữa, thế giới của ta chỉ còn lại ta và nàng.



~~~~~~~~~~~~~~~



Sáng sớm hôm sau, ánh mắt Như Ý nhìn ta cũng có chút kỳ quái. Cho đến sau khi ta bãi triều trở về trong đại điện, hắn mới cẩn thận hỏi: “Hôm qua hoàng thượng trở về lúc nào? Nô tài vẫn ngồi chờ hoàng thượng, đến tận lúc trời sắp sáng mà vẫn chưa thấy hoàng thượng trở lại.”



Ta không lên tiếng.



Trời sắp sáng ta mới trở về, vừa về liền nhìn thấy đứa nhỏ Như Ý này ngồi ở ngưỡng cửa ngủ thiếp đi, ta đi qua bên cạnh hắn cũng không làm hắn thức giấc.



“Sở Hiền phi...” Như Ý bắt đầu.



“Sở Hiền phi nói thế nào?”



Hôm nay ta không đến chỗ mẫu hậu, chỉ nói là có việc bận, cho nên ta cũng không biết hôm nay A Nam như thế nào, hành động của ta hôm qua có để lại dấu vết gì khiến nàng sinh nghi hay không. Dường như ta có chút không biết phải tiếp tục diễn vở kịch này như thế nào. Cho nên ta cảm thấy tạm thời tránh mặt đi cũng tốt.



Đương nhiên là ta thực sự bận rộn, xem qua đống tấu chương đang chờ ta phê chuẩn, tự ta cũng cảm thấy nhức đầu.



Được rồi, đây là chuyện ta cần làm, ta không thể thoái thác. Ta rút ra một quyển tấu chương, chuẩn bị tiếp tục xem.



“Bên Sở Hiền phi đã đến.” Như Ý nhìn thấy ta như thế này cũng không dám lắm mồm hỏi ta cái khác nữa: “Nói rằng hôm nay Sở Hiền phi nhất định sẽ tới đây, không chỉ trả lại bản thảo cho hoàng thượng, mà còn có chuyện khác muốn bẩm báo với hoàng thượng.”



Như Ý nói xong lại liếc mắt ra ngoài một cái: “Là Hỉ Nhạc trong cung của Hiền phi đến chuyển lời. Còn đặc biệt hỏi nô tài, hôm nay hoàng thượng có phi tần khác ở đây không.” Hắn ngừng một lát, lại nói: “Nô tài trả lời là không hề có, cho nên...”



Ta nhìn Như Ý một cái: “Cho nên hôm nay ngươi cản ai rồi hả?”



Ta biết về điểm này thì Như Ý khá hẹp hòi, hắn ở trong cung của ta, nhưng thật ra có chút thiên vị A Nam, chỉ là cẩn thận không thể hiện ra ngoài mà thôi. Ta cũng không biết từ khi nào thì hắn bắt đầu như vậy, dù sao thì từ sau khi ta và A Nam trở nên thân mật, ta thấy đứa nhỏ này ngầm vui mừng vì chúng ta gần gũi nhau. Đây có lẽ là bởi vì hắn vốn là người phía nam. Nhưng ta cho là còn có nguyên nhân khác.



“Tiễn chiêu nghi. Nô tài ngăn cản Tiễn chiêu nghi.” Như Ý đàng hoàng báo lại, nhưng ngay sau đó hắn lại giải thích: “Cũng không hẳn là ngăn cản. Chỉ là Tiễn chiêu nghi hỏi hoàng thượng có bận rộn hay không, tâm tình như thế nào. Nô tài liền nói hoàng thượng rất bận, tâm tình không tốt. Nô tài thực sự nói thật.” Hắn giương khuôn mặt vô tội về phía ta.



Ta nhíu mày, rốt cuộc trong cung lại xảy ra chuyện nghiêm trọng gì mà ngay cả Tiễn Bảo bảo cũng muốn tìm ta?