Cung Khuyết

Chương 107 :

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Ta không thể tìm được Lý Dật. Phường Trường Xuân quy tụ hơn trăm sĩ tử, chỉ duy nhất người ta muốn tìm lại không có. Thật ra thì đây cũng là chuyện tất yếu. Vị Lý phu nhân kia không thể sơ suất như vậy, biết rõ A Nam đã tìm được nàng ta còn giữ lại Lý Dật ở bên người.



Ta giữ người ở lại phường Trường Xuân, âm thầm theo dõi nữ nhân kia, dù sao lúc này ta cũng đã nhận định Lý Dật kia chắc chắn là con trai của nữ nhân này, theo miêu tả của Đặng Hương, quan hệ giữa hai mẹ con này cũng không giống bình thường. Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phải gặp mặt.



Bây giờ ta hồi tưởng lại, ở kiếp trước, ta tận mắt nhìn thấy Phùng Ký từng nói với Lý Dật: "Cuối cùng thiên hạ này là của ngươi." Điều này đủ để nói rõ, Lý Dật rất có khả năng là con trai của Phùng Ký! Nói cách khác, vị Lý phu nhân này vốn là tình nhân của Phùng Ký, là yêu cơ do Phùng Ký đưa đến cho phụ hoàng. Dã tâm của Phùng Ký đối với thiên hạ này không phải là ngày một ngày hai, thậm chí ngay từ lúc phụ hoàng còn tại vị hắn đã bắt đầu tính toán.



Phụ hoàng đưa Lý Dật đến kỹ viện, đưa Lý phu nhân đến Nam Sở, cũng là do Phùng Ký giúp bọn họ liên lạc lại với nhau.



Lại nghĩ đến Phùng Yên Nhi ở bên cạnh ta, nữ nhân này chẳng qua cũng chỉ là một Lý phu nhân khác mà thôi, uống hoa đào lộ để mê hoặc lòng đế vương, là một yêu nữ được phái đến bên cạnh ta. Thậm chí nàng ta có thể vốn chẳng phải là con gái của Phùng Ký mà chỉ là một yêu nữ không rõ lai lịch. Ta không phải là người có ánh mắt tinh tường như phụ hoàng, đã bị yêu nữ này chơi đùa trong lòng bàn tay.



Hiện giờ ta vô cùng hối hận, vì sự nông cạn của mình mà cảm thấy không có mặt mũi nào gặp người khác.



Nhưng chưa tìm được Lý Dật, ta còn phải tiếp tục diễn kịch với Phùng Yên Nhi.



Rạng sáng ngày hôm sau, ta ngồi trong thư phòng nhìn danh sách sĩ tử tham dự kỳ thi mùa xuân mới được trình lên, tới hôm nay coi như là hết hạn ghi danh. Trong danh sách Tưởng Tiệp trình lên, khoa văn có gần tám nghìn người dự thi, khoa võ thì có một nghìn người.



Ta lật dở tập hồ sơ dày, cảm thấy hoa mắt, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy tên Lý Dật. Chẳng lẽ hắn không tới dự thi? Vậy hắn còn có biện pháp gì để tiếp cận ta?



"Hoàng thượng!" Õng à õng ẹo một tiếng, ta không cần ngẩng đầu cũng biết là ai tới.



"Ái phi, Yên Nhi." Ta cũng thân thiết đáp lại, cảm thấy cả người buồn nôn. Thế mà hôm nay A Nam lại không đến gặp ta, nàng cũng không hồi báo cho ta biết một chút chuyện trong cung sao? Ta thản nhiên gấp tập hồ sơ lại.



Phùng Yên Nhi đi về phía ta, ta muốn tránh cũng không được, nhắm mắt cười cười với nàng ta. Hai chữ "yêu nữ" nhảy ra trước mắt ta.



Phùng Yên Nhi lập tức ngồi lên đùi ta.



"Hoàng thượng, thiếp nhớ ra một chuyện." Nàng ta ôm cổ ta.



Ta lập tức cảm thấy khó thở, mùi hương nồng đậm trên người nàng ta khiến ta hít thở không thông. A Nam từng nói qua, đây là mùi của vị thuốc nào đó, mà vị thuốc này cũng không phải là thứ tốt lành gì.



"Hôm qua hoàng thượng nói với thiếp, muốn thiếp đề cử nhân tài." Phùng Yên Nhi dính chặt trong ngực ta, cọ cọ thân thể mềm mại của nàng ta lên người ta.



Ta vội vàng gật đầu liên tục. Rốt cuộc phải nói thế nào? Nói là đừng cọ nữa, ta sắp không chịu nổi rồi? Mặc dù hiện tại ta rất sợ nữ nhân trong ngực này, nhưng bản năng của nam nhân vẫn không thể khống chế được. Nữ nhân này thật quỷ quái, khiến cho ta cảm thấy khổ sở.




Trong lòng của ta hơi hồi hộp. Ta có dự cảm xấu, lúc này lại có người muốn đổ mọi chuyện lên đầu A Nam.



Phùng Yên Nhi lại giả bộ như lúc này mới nhớ tới: "A, tại sao lại không thấy Sở Hiền phi?" Ánh mắt Phùng Yên Nhi đảo quanh: "Sở Hiền phi còn biết các loại thuốc, có nên hỏi nàng ấy một chút xem có phải Lâm tu nghi đã uống nhầm thuốc rồi không?" 



Mẫu hậu đã chống gậy xoay người đi.



"Ta cảm thấy Lâm tu nghi vẫn là đã uống nhầm thuốc rồi." Phùng Yên Nhi vẫn đang nói.



Mẫu hậu bước đi gấp gáp tới nỗi ngay cả cũng nhân cũng không đuổi kịp. Người cũng không nói lời nào, chỉ một mực bước về phía trước. Mẫu hậu đã lớn tuổi, gần đây đi đứng không tiện lắm, thế mà lúc này lại có thể đi rất nhanh.



A Nam lại có phiền toái!



Trong cung Trường Tín, A Nam đi vắng, chỉ có một mình Huyền Tử đi ra nghênh tiếp chúng ta. Hình như tất cả đại cung nữ cũng đều đã theo A Nam đi ra ngoài.



Đám người chúng ta đứng ở bên ruộng thuốc của A Nam, mấy con hạc trắng đang quanh quẩn bên mép ruộng bị chúng ta làm kinh sợ, đồng loạt vỗ cánh bay lên tường bao cung Trường Tín, đứng yên ở đó nhìn chúng ta.



Mấy người chúng ta cũng chờ hoạn quan của phủ Tông Nhân đang tìm kiếm trong ruộng thuốc của A Nam. Lúc này người tới cung Trường Tín lại nhiều hơn.



Nhưng có lẽ là lão hoạn quan kia đã lớn tuổi, hắn tìm trong ruộng thuốc hồi lâu cũng không tìm ra thứ gì. Trong ruộng thuốc của A Nam hiện giờ đã xanh tốt đầy sức sống. Những phiến lá to có nhỏ có xếp xen kẽ nhau, thoạt nhìn qua lại rất dễ coi.



"Những loại thảo dược này đều rất tầm thường, lão nô không hiểu dược lý, như mấy loại thảo dược có ở đây, lão nô cũng không chắc chắn lắm." Lão hoạn quan rất thành thật.



"Tìm thêm!" Mẫu hậu ra lệnh.



Ta có chút xấu hổ, hơn nữa còn có cái nhìn soi mói y hệt A Nam của Huyền Tử.



Ta biết lúc này cũng không biết được là ai đã gài tang vật cho A Nam. Cả hai người Phùng Tiễn đều đáng nghi.



Nhưng hiện giờ ta còn chưa nghĩ ra phải làm gì.



Chẳng biết từ lúc nào thì A Nam đi đến từ phía sau: "Các ngươi đang tìm cái gì?" Giọng nói giòn giã của nàng vang lên, dọa mấy người mang ý xấu chúng ta đều sợ đến mức nhảy dựng lên.