Cung Khuyết

Chương 108 :

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Chẳng biết từ lúc nào thì A Nam đi đến từ phía sau: "Các ngươi đang tìm cái gì?" Giọng nói giòn giã của nàng vang lên, dọa mấy người mang ý xấu chúng ta đều sợ đến mức nhảy dựng lên.



Mỗi người chúng ta đều mang tâm tư riêng, lúc A Nam thi lễ với chúng ta thì không ai có phản ứng. Nàng quay về cung Trường Tín mang theo một đoàn cung nhân ở phía sau. Bọn họ đều theo chủ nhân nhất loạt quỳ xuống, dập đầu thi lễ với ta và mẫu hậu.



Lúc này ta mới hồi hồn: "Sở Hiền phi đi đâu về, để chúng ta tìm nàng khắp nơi." 



Tiễn Bảo Bảo cũng vội vàng nói theo: "Sở Hiền phi có biết không, Lâm tu nghi chết rồi! Chúng ta... Chúng ta tới xem một chút... xem mấy loại thuốc của Sở Hiền phi một chút." Hôm nay nàng ta nói chuyện có chút kỳ quái, lại có chút ngập ngừng. Phải biết rằng nàng ta là người nói chuyện vô cùng lưu loát.



A Nam cười yếu ớt một cái: "Thiếp đã nghe nói." A Nam đi đến: "Sáng sớm thiếp đến Thái y viện, quay lại mới biết chuyện của Lâm tu nghi. Thiếp vốn là còn muốn... Quên đi! Lâm tu nghi vì sao lại chết?" Nàng không đổi sắc mặt, có chút không giống với A Nam trước kia. Nàng quá mức bình tĩnh, nhìn qua cũng có chút kỳ quái. Chúng ta nhiều người đứng trước ruộng thuốc của nàng như vậy, chẳng lẽ nàng cũng không cảm thấy có một chút tò mò sao?



Ta chột dạ, càng không dám nói thêm cái gì khác với nàng.



A Nam cũng không nhìn ta lấy một cái, đi thẳng tới trước mặt mẫu hậu. Nàng chỉnh vạt áo hành lễ với mẫu hậu: "Thiếp đến Thái y viện là bởi vì tối hôm qua cung Tử Lưu gọi thiếp qua đó. Đứa bé Mậu Nhi kia không ổn lắm, suốt mấy canh giờ cũng không ăn gì." A Nam không hỏi Lâm tu nghi chết như thế nào.



Nói xong, chính nàng đi tới bên ruộng thuốc, liếc mắt nhìn trong ruộng thuốc: "Đây là người nào làm thế?" Nàng cười lạnh một tiếng: "Trong ruộng thuốc của ta chẳng lẽ lại không có một gốc cỏ đoạn trường? Vẫn mọc cạnh cây kim ngân của ta kìa!"



Lúc A Nam nói những lời này, thái độ của nàng rất bình tĩnh, tạm thời giúp chúng ta bình tĩnh lại. Thế nhưng chúng ta lại không có ai ý thức được nàng nói thẳng ra điều nguy hiểm nhất. A Nam thừa nhận trong ruộng thuốc của nàng có cỏ đoạn trường!



A Nam đứng lên, ánh mắt quét qua tất cả những người đứng xem náo nhiệt ở hiện trường.



Lúc ánh mắt của nàng quét qua ta, vẻ giễu cợt kia khiến ta cảm giác không đất dung thân.



"Thì ra Lâm tu nghi là bị người khác hạ độc chết!" A Nam giống như bây giờ mới biết: "Như vậy nghĩa là người giết Lâm tu nghi muốn gài tang vật cho ta!" A Nam gật đầu, ánh mắt của nàng đặc biệt dừng lại trên mặt mấy vị phi tần của ta, mấy người bị ánh mắt của nàng quét qua đều cúi đầu xuống.



Chỉ trong một nháy mắt đó, ta đột nhiên ý thức được vị trí hoàng hậu mà trước kia ta luôn luôn do dự thật ra vốn không cần phải tranh cãi, người thích hợp nhất đang ở trước mắt đây rồi. Trước kia A Nam bị ta bỏ qua, vẫn không để cho nàng có cơ hội xuất đầu lộ diện. Một khi cho nàng cơ hội thì khí chất trời sinh của nàng đủ để khiến mọi người đều phải cúi đầu.



"Hoàng thượng từng hỏi thiếp vì sao không thích biện bạch cho bản thân." A Nam quay đầu sang phía ta, gật đầu một cái: "Hôm nay thiếp nói thật, đó là bởi vì thiếp cảm thấy mấy mánh khóe nhỏ nhặt trong hậu cung này quá ngu ngốc, không đáng để phải biện bạch."


A Nam rõ ràng là thừa dịp Tiễn Bảo Bảo ở cùng chúng ta mà xông vào cung Vinh An, chỉ là nàng không nói rõ mà thôi.



"Đêm qua thiếp ngủ không ngon, trong lòng có linh cảm rằng tối qua có người cố ý dẫn thiếp hoặc ai đó khác đến cung Tử Lưu. Thiếp có hiểu chút y thuật, ngày hôm qua vừa nhìn liền cảm thấy dáng vẻ Mậu Nhi ngủ có chút đáng nghi, giống như là bị người khác hạ độc." 



"A di đà Phật! Cũng may ngày hôm qua thiếp thân không đến!" Phùng Yên Nhi đột nhiên lớn tiếng nói.



Lúc này mọi người đều hiểu, cùng nhau nhìn Tiễn Bảo Bảo.



Tiễn Bảo Bảo vẫn còn gắng gượng chống đỡ, ánh mắt không ngừng dao động nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ của nàng ta. Chỉ là, trên khuôn mặt nàng ta đã có một giọt mồ hôi chảy xuống: " Nhìn ta làm gì!" Nàng cáu kỉnh nói.



"Vậy thân thể Mậu Nhi thật sự không sao chứ?" Mẫu hậu hỏi, lão nhân gia nghe được điều này lại có chút vui mừng, người cũng có tinh thần hơn.



"Không." A Nam lại quay đầu liếc mắt nhìn Tiễn Bảo Bảo: "Hoa thái y nói, sợ là Mậu Nhi không tốt lắm." A Nam lấy tay chỉ chỉ lên đầu mình: "Sợ là chỗ này có vấn đề!" 



Khi chúng ta còn chưa hiểu nàng nói vậy là có ý gì, nàng nghĩ ngợi một chút lại nói: "Bởi vì đầu óc của đứa bé không tốt lắm, cho nên nuốt có chút khó khăn chứ không phải là không muốn ăn. Nó cần phải có một bà vú kiên nhẫn. Nhưng đúng là vẫn còn không tốt lắm, hôm nay lại có người bỏ thuốc cho nó..." 



Đến lúc này, ta đã không thể nghe tiếp nữa, ta hiểu, đây là đang nói Mậu Nhi của ta là một kẻ si ngốc. Ta vốn là tràn đầy hy vọng mong chờ con trai của ta khôn lớn, vậy mà nó lại có vấn đề nghiêm trọng như vậy, ta vốn còn tưởng rằng dù sao thì ta cũng đã có một đứa con trai, cho dù bình thường nó hơi yếu ớt một chút thì ít nhất ta vẫn có thể đặt hy vọng lên người nó. Nhưng lúc này, ta lại đón nhận được kết quả như vậy!



Có lẽ ta nên sớm để Hoa thái y nhìn qua một chút, lúc đầy tháng A Nam nói cho ta biết đứa bé kia không thể nhận biết âm thanh thì ta nên để cho thái y xem qua cho nó.



Không! Ta lại hồ đồ rồi, hẳn là vì suýt chút nữa sẩy thai nên mới để lại hậu quả cho đứa bé này như vậy. Về sau cho dù ta có làm gì nữa cũng chỉ là vô dụng. Chỉ là đã làm tan nát cõi lòng đầy hy vọng của ta.



Đất trời mờ tối, những màu sắc sáng sủa đều lập tức biến mất, chẳng lẽ đây chính là số mệnh của ta sao? Trên mặt ta có thứ gì đó nóng nóng giống như nước đang lăn xuống.



"Ngươi nói bậy!" Tiễn Bảo Bảo thét chói tai một tiếng.



Mà mẫu hậu kinh ngạc một lúc lâu, sau đó cả người mềm nhũn ngã xuống trong lòng ta.