Cung Khuyết

Chương 109 :

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Trong đại điện âm u đưa tay ra không thấy rõ năm ngón, không thể không đốt đèn. Thật ra thì lúc này mới chỉ sắp đến giữa trưa, vốn nên là thời điểm sáng nhất ngày.



Thế nhưng trên bầu trời bên ngoài đại điện lại đầy mây đen, nặng nề hợp lại, giống như gói chặt cả trời đất. Tình hình này giống như là chuẩn bị đổ mưa to. Không cần A Nam nhắc nhở, ta cũng đã nhìn ra.



Lúc này, bên trong điện Thừa Càn, ta ngồi ở chính giữa. Hai bên là Thục phi và Hiền phi, chỉ có một mình Tiễn Bảo Bảo quỳ trên mặt đất.



Vụ án Tiễn Đức phi hạ độc Lâm tu nghi đã xét hỏi hai ngày. Phàm là người có liên quan, chuyện gì nên nói đều đã nói. Thật sự là Tiễn Bảo Bảo đã để Đổng Đức đi gài tang vật cho A Nam. Mà Đổng Đức kia nghĩ rằng lúc trước hắn bị đánh là do hắn báo cáo hành tung của ta cho mẫu hậu, cho nên hắn có chút hận ta, cũng vì đó mà hận ta thích A Nam."Ban đầu Hiền phi biết được cũng không nghiêm trọng, lão nô nói cho Thái hậu biết thì bị đánh, lão nô rất tức giận." Đây cũng là lý do của hắn. Nhưng hắn chẳng qua chỉ là đi gài tang vật, cũng không biết chuyện trước đó.



Chỉ là, cung nhân trong cung Tử Lưu và cung Vinh An bị đánh thì không chịu được, chỉ đích danh Tiễn Bảo Bảo đêm đó đã từng cho Lâm tu nghi trà an thần giảm béo. Đến đây, Tiễn Bảo Bảo đã không thể chối cãi nữa.



Quan trọng hơn là, sau khi Tiễn Bảo Bảo nghe A Nam nói đứa bé kia sau này sẽ là một kẻ si ngốc thì hoàn toàn tuyệt vọng: "Ta sẽ không còn cơ hội nữa." Nàng ta nói. Cũng không tranh cãi nữa.



Ta đã đưa cho phụ thân của Tiễn Bảo Bảo một bức chiếu chỉ, có khiển trách cũng có an ủi, coi như là giao phó hậu sự của con gái cho hắn. Tuy hắn cũng là quan lớn ở biên cương nhưng không nắm quân đội trong tay, mà ở Đại Quận ngay gần đó có quân Kỳ Sơn của ta, hắn không thể so với Phùng gia, ta cũng không sợ hắn kiếm chuyện.



Dĩ nhiên, ta đã chuẩn bị lập tức điều hắn vào kinh.



Nói thật, những chuyện như vậy luôn rất phiền phức. Một khi trong cung gặp chuyện không may thì phải nghĩ đến gia đình phía sau những cung nhân đó, chuyện này ít nhiều gì cũng khiến ta có chút dao động. Lần này cũng may là sắp mở khoa thi, sẽ có rất nhiều người mới được vinh danh.



Sau này nếu Đại Triệu có thể truyền tới đời sau của ta, nhất định ta phải đặt ra quy củ, hoàng đế không được cưới hỏi với con nhà hào môn.



Cũng may toàn bộ Tiễn gia đều có thể sắp xếp được ổn thỏa.



Một chuyện khác khiến cho ta đau đầu chính là Mậu Nhi của ta.



Hiện giờ mẫu hậu bệnh không dậy nổi, gần như toàn thể đại phu trong Thái y viện đều hầu hạ trong cung Khôn Ninh. Mậu Nhi đáng thương tạm thời ở chỗ Liễu tu viện, Liễu tu viện cũng không mấy vui lòng. Cũng may là A Ô không chê đệ đệ, cứ đứng cạnh bên nôi đệ đệ không chịu rời, Liễu tu viện mới miễn cưỡng đồng ý chăm sóc thằng bé hai ngày. Đứa bé này từ nhỏ đã si ngốc, người nào nuôi dưỡng nó cũng không phải là chuyện tốt, trong cung còn có ai chịu chứa chấp nó đây?



Còn nhớ tới ngày đó, ai cũng muốn dính lấy đứa bé này để lấy lòng, so với tình cảnh lúc này, nghĩ nghĩ một chút cũng khiến người ta chạnh lòng.



"Đổng Đức và cung nhân hai cung đã chỉ rõ và xác nhận là Tiễn phi, Tiễn phi còn điều gì muốn phản đối không?" Ta hỏi Tiễn Bảo Bảo. Lúc này ta gần như đã bình tĩnh lại, lúc hỏi câu này cũng không hề có chút tức giận nào.



Vì sao ta lại có thể không nghĩ tới, Tiễn Bảo Bảo này lại có thể bí quá hóa liều giết người ở trong cung cơ chứ! Ta thấy nàng ta dáng dấp thô kệch, bộ dạng thành thật, ai ngờ được nàng ta lại có thể làm ra chuyện như thế! Hơn nữa, nàng ta giết người rồi còn muốn gài tang vật cho A Nam!



"Tóm lại là ta ngu ngốc." Tiễn Bảo Bảo cúi đầu nói.



Kể từ khi nàng ta biết lần này nàng ta chạy không thoát tội, nàng ta nói đi nói lại chỉ một câu này.
Ta ngẩng đầu, dưới bầu trời màu xám tro, ở trước mặt có một bóng người mặc áo trắng vội vã lướt qua.



Ta dõi mắt nhìn theo một lúc mới nhìn ra là một tiểu cung nữ mặc áo trắng đang dọc theo con đường nhỏ cạnh con kênh của hoàng cung, bước đi vội vàng.



"Đây không phải là Bạch Thược cô nương của cung Vinh An sao?" Như Ý có chút khó hiểu.



Ngay khi hắn nói, ta cũng lờ mờ nhớ ra gương mặt vị cô nương này, nàng ta là đại cung nữ thân cận của Tiễn Bảo Bảo.



"Không phải tất cả cung nhân của cung Vinh An đều đang bị bắt giữ sao? Tại sao nàng ta lại đi lại bên ngoài?" Như Ý nhỏ giọng nhắc nhở ta.



Thật ra thì ta sớm đã nghĩ tới, cung nữ này ta cũng không quen thuộc, bởi vì ta rất ít đến cung Vinh An. Nhưng hai ngày nay phủ Tông Nhân tiến hành thẩm vấn, ta đều dự thính, cho nên có chạm mặt nàng ta. Nàng ta vốn vẫn đang bị xét hỏi, lúc này vẫn chưa được thả ra.



Mẫu hậu thích dùng màu sắc để đặt tên cho các cung nữ trong cung, ở Trích Tinh Các là Lục Kiều, ở cung Trường Tín là Hồng Anh, còn có Bích Châu ở chỗ Liễu Tu Viện, tất cả đều có tên tương tự như vậy. Cái tên Bạch Thược này đương nhiên cũng là do mẫu hậu ban cho.



"Có phải là vội vàng bỏ đi để làm tang sự cho vị kia của Tiễn gia?" Như Ý ở bên cạnh suy đoán.



Cái này cũng không đúng, ta không lên tiếng, ai dám thả người?



Đúng lúc này, cô nương đang đi đứng vội vàng ở phía đối diện đột nhiên ngẩng đầu, linh hoạt liếc mắt nhìn chúng ta. Mặc dù sắc trời mờ tối nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy vẻ sắc bén trong ánh mắt kia.



Lúc này ta vừa đi qua góc tường, trong khoảnh khắc nàng ta ngẩng đầu, ta nhanh chóng đẩy Như Ý về phía sau, hoàn toàn khuất sau bóng tối của bức tường, cũng hoàn toàn tránh được ánh mắt của đối phương.



Vị cô nương kia không thấy được cái gì.



Mưa sắp rơi xuống, nàng ta bước đi nhanh hơn, gần như là chạy bước nhỏ.



Ta ngơ ngác nhìn bóng dáng người đó.



"Hoàng thượng! Người cười như vậy nhìn rất kỳ quái!" Như Ý ngạc nhiên nhìn ta.



Ta sửng sốt, lúc này mới để ý thấy Như Ý đang nhìn ta bằng ánh mắt giống như bị hù dọa.



Ta lau mặt một cái, lại bày ra sắc mặt bình thường lần nữa: "Như Ý, trước hết ngươi dẫn bọn họ đến cung Khôn Ninh của mẫu hậu, sau đó nói với mẫu hậu trẫm có chuyện gấp cần làm." Ta nói. Lời còn chưa dứt, ta đã nhảy vọt lên, lặng lẽ đuổi theo bước chân cô nương áo trắng kia