Cung Khuyết

Chương 110 :

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Ta theo bóng dáng màu trắng kia đi dọc theo tường bao. Lúc này trời muốn mưa lại vẫn chưa đổ mưa, cho tới bây giờ ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy sắc trời ban ngày có thể tối đến như vậy. Bầu trời giống như là nhuộm mực, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tùy thời mà đổ toàn bộ mực nước xuống. Khí trời như vậy làm cho những bức tường bao cao lớn trong cung càng thêm phần thần bí, cũng khiến người ta càng thêm sợ hãi. Cộng thêm chuyện của Tiễn Bảo Bảo, cả hậu cung đều bày ra một vẻ tĩnh mịch yên ắng, không hề có ai đi lại.



Nhưng người phía trước ta vẫn rất cẩn thận. Ta thấy nàng ta lấm lét đi vào con hẻm nhỏ để tránh tai mắt của người khác, vòng vo vài đường trong cung của ta, sau đó mới từng bước một đến gần mục tiêu của nàng ta.



Trong lòng ta càng nghi ngờ, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?



Trước mặt chính là Trích Tinh Các, cửa lớn màu đen đóng chặt, rừng đào nửa ẩn nửa hiện phía sau bức tường viện màu trắng. Lúc này đào đã nở hoa, nếu trời quang mây tạnh có lẽ đã nhuộm đỏ hồng một vùng trời rồi. Không biết tại sao trước kia ta lại không hề chú ý tới.



Lúc này đây màu đỏ nổi bật dưới bầu trời tối tăm, khiến người ta có cảm giác hình ảnh trước mắt rất không chân thực.



Ta có thể ngửi thấy mùi hơi nước trong không khí. Nhưng kỳ quái là cơn mưa này mãi vẫn chưa đổ xuống. Nữ tử áo trắng cũng không vội vàng, hoàn toàn ngược lại, nàng ta mượn sắc trời mờ mịt, bóng dáng linh hoạt lẫn vào trong mấy gốc đào ở cạnh tường.



Ta không dám đến gần quá mức, chỉ có thể chọn một chỗ khuất ở cạnh cửa lớn màu đen có thể nhìn thấy Trích Tinh Các để giấu mình.



Nữ tử áo trắng kia bắt đầu cất tiếng hát trong rừng đào, thỉnh thoảng giọng hát hoặc vô tình hoặc cố ý cất cao lên rồi lại hạ thấp xuống, âm thanh  lúc cao lúc thấp bay đi dưới tầng mây dày đặc: "Chim én bay về phương nam, cung khuyết leng keng, mổ chết hoàng tôn, mỹ nhân về hay không về. Mỹ nhân về, mỹ nhân về, chim én bay về phương nam cuối cùng cũng trở về." 



Ta sửng sốt, lại là bài hát này!



Lúc này đã hoàn toàn không thể nhìn thấy chiếc chuông gió bằng đồng trên đỉnh cung giữa bầu trời đầy mây đen, chỉ còn tiếng chuông từ rất cao truyền xuống, hòa lẫn với tiếng hát bay trong gió.



Đã rất lâu ta không nghe thấy người nào hát bài hát này, nhưng ta biết, ở bên ngoài cung, bài hát này đã được truyền đi rộng rãi. Kể từ khi bài hát này bắt đầu được truyền hát trong thành Lạc Kinh, đã có rất nhiều người dâng thư mong ta cấm hát bài này, trong đó gấp gáp nhất là Phùng Ký, bởi vì kỳ quái là dân gian lưu truyền lại bài hát này lại khác hẳn với dụng ý hiểm ác ban đầu của người truyền bài hát ra ngoài. Dân chúng nói rằng bài hát này không nhằm vào A Nam mà đều nói bài hát là nhắm vào Thục phi nương nương hát hay múa giỏi ở trong cung. Người người đều nói Yên Nhi nương nương không thể sinh đẻ, lại còn hãm hại con nối dõi của hoàng đế.



Hiện giờ bài hát này lại vang lên bên tai ta, khiến ta nhớ tới ban đầu bài hát này là do Hà Tử Ngư hát về tình hình trong cung. Bọn họ hạ độc Lâm mỹ nhân, đây mới là nguyên nhân khiến Mậu Nhi của ta trở thành bộ dáng như bây giờ. Dân chúng luôn luôn tỉnh táo hơn bậc đế vương.



Trong tiếng hát, cửa chính Trích Tinh Các cọt kẹt một tiếng rồi mở ra, từ bên trong ló ra một cái đầu vội vàng hấp tấp.



Người vừa ló đầu ra này ta biết, là cung nữ thân cận Lục Kiều của Phùng Yên Nhi. Đây cũng coi là cung nữ có tiếng tăm nhất trong hậu cung của ta, ở trong cung, những nô tài luôn chỉ biết nịnh hót kia có thể có lúc ngay cả chủ tử của mình cũng không nhận ra, nhưng tuyệt đối không dám không biết đến Lục Kiều. Nữ nhân này chua ngoa đanh đá, ngay cả mẫu hậu cũng biết tiếng.



Lúc này Lục Kiều có vẻ rất cẩn thận, nàng ta nhìn ngó trước sau rồi mới nắm lấy khăn ho khan mấy tiếng: "Đừng hát nữa!" Nàng ta chột dạ quát một tiếng.



Tiếng hát ngừng lại, nữ tử áo trắng từ trong vườn đào đi ra, từ xa nhìn thấy Lục Kiều liền dừng bước, chỉnh đốn vạt áo thi lễ với Lục Kiều: "Lục Kiều tỷ tỷ." 
"Muội muội hiểu." Bạch Thược cười khanh khác, lại đẩy Lục Kiều một cái: "Tỷ tỷ yên tâm trở về đi. Ta cũng phải đi về đây. Làm việc thì phải lưu loát, tránh cho nảy sinh phiền toái." Thân hình gầy nhỏ kia quay lại, bóng dáng màu trắng lẫn vào trong vườn hoa nở, chầm chậm bước vào giữa khoảng tối.



Lục Kiều nhanh chóng trở lại trong Trích Tinh Các, lại vội vội vàng vàng đóng kỹ cửa lớn.



Ta tiếp tục đi theo nữ tử áo trắng gầy nhỏ. Lần này nàng đi rất nhanh, gần như là vừa đi vừa chạy. Thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng nhảy mấy bước.



Ta cười khổ, lúc này trong lòng ta đã không còn nghi vấn. Người đi ở phía trước ta chính là bóng dáng kiên cường dẻo dai nhất cõi đời này, làm sao ta có thể không nhận ra! Ngay từ lúc nhìn nhau bên kênh nước, ta đã nhìn rõ vẻ kỳ lạ này.



Tiểu bảo bối này! Mặt của nàng có thể dịch dung, nhưng linh khí trong ánh mắt nàng, khóe miệng vui vẻ của nàng cũng không gạt được ta. Huống hồ còn có vòng eo nhỏ chỉ bằng nắm tay mà ta đã vô số lần đưa mắt nhìn, đưa tay vuốt ve qua! Là người đã từng ở cạnh ta trong gió tuyết, khiến ta khắc ghi vào trong đáy mắt, đáy lòng, ta làm sao có thể không nhận ra!



A Nam à A Nam, ta đã sớm biết là nàng!



Lúc này trên trời thỉnh thoảng vang lên một tiếng sét, đã từng bước từng bước đến gần trên đỉnh đầu chúng ta.



Bóng người áo trắng chạy nhanh, trước mặt chính là điện Lưu Ly, là nơi ta đã dùng cây trâm bạch ngọc để đổi lấy cây trâm thanh ngọc của nàng.



Lúc này cây trâm thanh ngọc vẫn còn gài trên tóc ta, nhưng cây trâm bạch ngọc kia của ta không biết đã bị A Nam ném đi nơi nào.



Bên trong điện Lưu Ly để cửa mở, không ngoài dự liệu của ta, tiểu cung nữa A Qua đang gấp gáp đến độ giậm chân. Nàng ta vừa nhìn thấy nữ tử áo trắng, lập tức hoan hô một tiếng, cười đón.



Thân ảnh hai người lại cùng nhau đi vào trong điện Lưu Ly. Trên bầu trời vang lên tiếng nổ, mưa to theo âm thanh này mà đổ xuống, gần như theo sau gót chân hai người. Trong lúc nhất thời đất trời đều trở nên hỗn độn trong âm thanh ồn ào.



Ta không đi qua, chỉ đứng dưới mái hiên xa xa. Chờ nhìn thấy đáp án cuối cùng.



Chỉ chốc lát, hai nữ tử từ trong điện Lưu Ly đi ra. Trong đó có một người thân hình gầy mảnh, vòng eo thon nhỏ, mặc cung trang lộng lẫy, búi tóc thật cao, không phải là A Nam của ta thì còn có thể là ai? Lúc đứng cạnh mương nước nhìn thoáng qua, ta biết ta không nhận nhầm nàng!



Sắc mặt ửng hồng như cánh hoa đào, dưới tán dù trong vắt giữa cơn mưa to, gương mặt A Nam vui vẻ, bỏ lại những thứ nàng không thích mấy ngày nay ra phía sau. Không biết nàng nói với A Qua câu gì, ngay cả A Qua cũng bật cười khanh khách.



Ta ngơ ngác đưa mắt nhìn A Nam đi xa dần, một hồi lâu sau mới nhớ ra, ta không mang dù. Nhìn cơn mưa trước mặt càng lúc càng to, hẳn là chưa thể rời đi ngay được. Ta hiện tại không thể không tin A Nam biết trước thời tiết nữa, nàng chính là một tiểu yêu nữ, thực sự là một tiểu yêu nữ! Nàng không chỉ có khả năng dịch dung vượt xa tưởng tượng của ta mà còn có thể nhìn khí trời mà bấm ngón tay cũng chính xác đến kinh người. Ngay cả ta cũng bị nàng đùa giỡn.