Cung Khuyết

Chương 12 : An bài

Ngày đăng: 11:12 30/04/20


Cho đến khi ăn cơm ta mới gặp lại A Nam.



Nàng tự nhiên theo sau Như Ý đi vào cung của ta. Hướng ta trừng mắt nhìn,

quỳ gối, hành lễ, "Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"



Ta

nhìn nàng, vật nhỏ này cấp bậc lễ nghĩa chưa bao giờ sai, cũng không

biết vì sao, ta vẫn cảm thấy nàng đối ta có chút không phục. Là mang thù sao?



"Hôm nay ở chỗ mẫu hậu chép được bao nhiêu chữ?"



"Một ngàn"



"Có mệt hay không?"



Nàng đứng ở nơi đó, nhìn ta, nhưng không trả lời, ngược lại nói với ta,

"Trường Tín cung của ta bị bọn họ sửa không còn bộ dáng cũ nữa". Nói

xong lại dùng hàm răng cắn môi chính mình. Hiển nhiên điều này làm cho

nàng rất phức tạp, đến thảo phạt ta.



"À", ta có điểm hàm hồ,

trong lòng đoán không biết A Nam có nhìn ra cái gì hay không. Ta thừa

nhận, ta cho người sửa chữa Trường Tín cung của A Nam, cùng có một mục

đích khác là muốn tìm ra khối ngọc bài mà nàng đã giấu đi. Ta biết nàng

vẫn phòng bị ta, để lại dường lui cho chính mình. Cũng biết nàng không

thương ta. Nàng rất thản nhiên, ta thực không thể nhìn thấu nàng. Kỳ

thật A Nam có khi thập phần quỷ dị, hành vi của nàng luôn ngoài dự đoán

của mọi người, cho dù là hiện tại, nàng cũng luôn làm cho ta có điểm bất an. Nàng đem khối ngọc bài thần bí kia giấu ở nơi nào? Giấu kĩ như bậy, rõ ràng chính là đề phòng ta.



Mới nghĩ tới đó, trong lòng ta

đúng là vẫn còn rất tức giận, chính là bây giờ mỗi khi ta nghĩ đến hành

động của A Nam đối với ta ở kiếp trước, ta không có cách nào nổi giận

với nàng được.



"Trong lúc Trường Tín cung tu sửa, nàng chuyển đến nơi này với trẫm", ta nói với A Nam, "Trẫm vừa vặn có việc muốn cùng

nàng thương lượng".



Hôm nay A Nam ở trước mặt ta, so với ngày hôm qua tự nhiên rất nhiều, không hề tỏ ra giả bộ cung kính ở trước mặt ta, lông mi nàng khẽ động, hướng mắt nhìn ta, cưỡng chế lại nụ cười không

cho là đúng. Cư nhiên nàng không xem lời nói của ta là thật. Ngày hôm

qua sau khi chạm qua nàng, cái gì ta cũng không làm, nàng nhất định là

hiểu lầm. Kỳ thật, nàng không biết, đêm qua ta nổi lên ý xấu muốn trêu

chọc nàng một chút, nhưng nhìn nàng nao núng như vậy mới buông tha nàng. Ta nghĩ chắc đêm qua nàng ngủ cũng không được ngon giấc, cuối cùng đáng thương lui đến một góc giừng, ôm cạnh giường mà ngủ. Ta rốt cục nhịn

không được, cười ha hả.



"Nàng yên tâm, trẫm không có tính ăn nàng!", ta nhìn nàng, nàng lại rất nhanh cúi đầu xuống, dùng hàm răng cắn môi dưới.



"Trẫm sẽ đặt một cái tháp bên cạnh giường trẫm cho nàng nằm. Bất quá trong

vài ngày này, chờ sửa chữa tốt bên Trường Tín cung, nàng có thể chuyển
thần bảo thủ thì Phùng Yên Nhi liền thêm một ngày là họa thủy.



Ta biết Tiễn Chiêu Vinh cùng Phùng Yên Nhi quan hệ không tốt. Nhưng không

nghĩ tới mẫu hậu lại lấy Tiễn Chiêu Vinh làm mất mặt mũi Phùng Yên Nhi.

Điều này lại làm cho ta nhìn không thấu mẫu hậu.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Sau khi bãi triều ta liền đi tới chỗ mẫu hậu.



Mẫu hậu đang ở dưới tán cây Bồ Đào hóng mát. Lần này, Thục phi không ở bên người nàng. Ta biết mẫu hậu đang chờ ta.



Ta hạ kiệu, trước nhìn thoáng qua cửa sổ căn phòng phía tây. Thân ảnh nho

nhỏ của A Nam ngưng nhiên bất động. Nàng đang chuyên tâm sao kinh thư.

Thấy được nàng, tâm của ta trấn định lại. Mỗi ngày nhìn thấy A Nam sống

tốt, trong lòng ta liền thập phần thư sướng.



"Ngươi đã nghe

nói?", mẫu hậu không đợi ta vấn an, đã mở miệng trước. Trên mặt còn có

chút đắc ý nho nhỏ, "Phiền não của ngươi, ta giúp ngươi giải quyết".



Ta có chút quẫn.



"Ta an bài được chứ?", mẫu hậu truy vấn.



"Tốt !", ta đi đến ngồi xuống tháp bên cạnh mẫu hậu, khi nói như vậy, ta cũng



không thật sự cho rằng mẫu hậu an bài là tốt.



Mẫu hậu nở nụ cười, "Lớn như vậy, khi không có ai còn muốn thân thiết làm

nũng với mẫu thân a!", mẫu hậu nói không có người, là chỉ nhóm tần phi

không có ở một bên. Mẫu hậu đã quên là còn có A Nam sao? Có lẽ không

phải.



"Nhi thần có lớn cũng vẫn là đứa nhỏ ở trước mặt mẫu hậu", ta lấy lòng mẫu hậu.



Mẫu hậu vỗ vỗ tay của ta.



"Ta biết trong lòng của ngươi đang có chủ ý gì", mẫu hậu cười đến thần bí,

"Nhưng ngươi phải tin tưởng, an bài của ta là tốt nhất, lần này, có thể

đem tâm tư của các nàng dẹp loạn, miễn cho các nàng tâm tồn vọng tưởng".



"Sở tu dung cũng không có..."



"Sở tu dung không có, ngươi có!" Mẫu hậu vạch trần ta, "Ngươi hiện đúng là

nóng nảy, còn không bằng trước kia ở cùng Phùng Thục phi".