Cung Khuyết
Chương 13 : Định vị
Ngày đăng: 11:12 30/04/20
"Mẫu hậu!", ta
lắp bắp kinh hãi, chính mình lại dễ dàng bị mẫu hậu nhìn thấu như vậy
sao? Nhưng ta đến cảm xúc của mẫu hậu như thế nào cũng không biết.
Mẫu hậu nở nụ cười, "Ngươi cũng đừng vô tình như vậy, mặc kệ Yên nhi đã làm cái gì, nàng đã đi theo ngươi lâu, là đứa nhỏ khiến người khác đau
lòng, lại nhu thuận săn sóc, quá hai ngày ngươi hết giận, vẫn là trở về
như cũ đi". Mẫu hậu lại vỗ vỗ tay của ta.
Mẫu hậu bài xích A Nam. Ta không thể nói với mẫu hậu chuyện phát sinh sau này, cũng không thể
nói cho mẫu hậu, độc câu hôn trong bụng của ta còn chưa tiêu hết. Ta
không có biện pháp để cho mẫu hậu biết đau cùng hận của ta. Cho nên chỉ
có thể đau khổ cười, "Nhi thần đã biết".
Ta sẽ không bỏ qua cho
Phùng Yên Nhi, cũng sẽ không bỏ qua bất cứ người nào giống như Phùng Yên Nhi đối với ta có dị tâm. Ta hiện tại ẩn nhẫn, là tự giáo huấn kiếp
trước.
Chính là Tiễn Chiêu vinh, nói thật, nguyên bản kiếp trước
nàng không có gì cơ hội gì, chẳng lẽ lại bởi vì ta trùng sinh, mà cải
biến vận mệnh sao? Ta giống như kiếp trước không có chán ghét nàng như
vậy, bởi vì ta căn bản không biết nàng.
Mẫu hậu thanh âm hòa hoãn
thay ta tính kế: "Tiễn Chiêu Vinh đáng thương, mẹ con chúng ta đã phụ
nàng, mà Lâm mỹ nhân kia nếu thật sự có thể sinh con trai, cũng không
thể bạc đãi nàng. Cho nên giải quyết như vậy là tốt nhất. Nếu mẫu tử
bình an, ngươi liền phong cấp cho hai người các nàng. Nếu chỉ còn đứa
nhỏ, vậy đem đứa nhỏ nuôi dưới tên Tiễn Chiêu Vinh đi. Dù sao ta biết
ngươi cũng sẽ không cho nàng cái gì khác". Mẫu hậu đè thấp thanh âm, nói những lời này thật sự là ý trong lời.
Ta cả kinh một thân mồ hôi lạnh, lại một lần nữa lĩnh giáo sự vô tình của mẫu hậu "Nếu chỉ còn đứa nhỏ!". Ya tứ của nàng là muốn bỏ qua, không quan tâm đến sự sống chết
của Lâm mỹ nhân, chỉ cần bảo toàn đứa nhỏ mà thôi. Nàng đem một cái ân
điển lớn như vậy cho Tiễn Chiêu Vinh, quả thực là một loại phóng túng.
Nếu Tiễn Chiêu Vinh thật sự làm ra cái gì, chẳng phải đã rõ ràng, cũng
sẽ không bị trừng phạt.
Đối với ngươi, không thể dễ dàng tha thứ phản bội.
"Mẫu hậu, lời này, ngươi nói với Tiễn Chiêu Vinh rồi?", ta cũng đè thấp
thanh âm, vạn phần khẩn trương. Lần đầu ta biết, thế giới của nữ nhân
trong hậu cung cũng đầy huyết vũ tinh phong.
Mẫu hậu trắng mắt
liếc ta một cái, "Làm sao có thể!". Nàng nhìn khắp nơi, đưa ánh mắt nhìn bọn nô tài một cái, bọn họ liền lui xuống. Lúc này mới bắt đầu nói ra
dung vài thái giám cùng cung nữ thành thật, ít lời sang hầu hạ nàng đi.
Bên người nàng vẫn có mấy người để sai khiến".
Lời này ta nói rất hàm súc, nhưng ta tin tưởng mẫu hậu biết ý tứ của ta.
Mẫu hậu cười, "Chỉ cần nàng đừng đuổi bọn họ về là được"
Ta nghĩ, lần sau nếu lại đuổi người, cũng không phải A Nam đuổi, chính ta
sẽ làm việc đó. Mẫu hậu quản lý hậu cung, nhưng là có chừng có mực. Ta
sẽ không cho bất luận kẻ nào bắt nạt A Nam. Ta còn trông cậy vào A Nam
giúp ta đào huyệt mai thi, không có nàng, ta làm sao bây giờ a!
A Nam đi theo phía sau Như Ý, chậm quá đi tới đây, quy quy củ củ hành lễ. Ta chờ nàng hành lễ xong mới ở trước mặt mẫu hậu hỏi nàng, "Sở tu dung
ngươi nói xem, nếu phụ hoàng của ngươi Sở Liệt Đế muốn từ phía Nam tiến
công lên phương Bắc, sẽ lựa chọn tiến công từ vùng nào qua sông Trường
Giang?"
Vấn đề này khá có thâm ý, khiến cho A Nam nhíu mày, nàng
nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, "Từ phía Nam tiến công phương Bắc không
dễ dàng chút nào. Trong đó ngựa là vấn đề lớn nhất". Nàng nói thập phần
thẳng thắn. Nhưng nàng suy nghĩ thời gian dài như vậy, hiển nhiên là đã
có tính toán hết thảy. Ta biết nàng rất thông minh, mưu lược mà.
Sở Liệt Đế kỳ thật đã vượt sông một lần để tấn công Đại Triệu, nhưng không thành. A Nam cố ý đem việc này bỏ bớt đi không đề cập tới.
"Ngươi chỉ cần nói là nơi nào", ta nhắc nhở nàng.
"Nếu vậy thì phải là từ Tuyên Châu", nàng nói. Đây đúng là nơi năm đó phụ
hoàng của nàng đã chọn làm nơi tiến công. "Nơi đó thủy thế tối bình, địa thế cách Lạc Kinh cũng gần nhất, bất quá binh quý thần tốc, không ngựa
bất thành". Nàng nói ra nguyên nhân thất bại lần đó của phụ hoàng nàng.
Ta gật gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng, đây là ta cố ý để mẫu hậu thấy, để cho
mẫu hậu biết A Nam đối với ta rất trọng yếu. "Ngươi tiếp tục đi sao kinh đi", ta nói với A Nam.
Chờ A Nam đi rồi, ta quay sang nói với
mẫu hậu, "Trẫm sẽ cho người giám sát các nơi trọng yếu nhất trên sông
trường Giang bao gồm cả Tuyên Châu, để cho Nhị ca cùng Cửu đệ không thể
hành động thiếu suy nghĩ".
Mẫu hậu không có tiếp lời của ta, chỉ
hướng ta nở nụ cười, "Ta sẽ phái vài thái giám và cung nữ thành thật ít
lời đi hầu hạ Sở tu dung của ngươi".