Cung Khuyết

Chương 119 :

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Mỗi lần nhớ tới Đặng Hương, thật ra thì trong lòng ta cũng không rộng lượng như vẫn thể hiện bên ngoài. Hiện tại, ngay cả tỏ vẻ rộng lượng ta cũng không làm. Ta nghĩ cho dù ta sống bao nhiêu kiếp thì đối với chuyện nam nữ ta vẫn sẽ không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó. Yêu, luôn là ích kỷ, ta thích A Nam thì liền không thể buông tay để cho nàng tùy ý qua lại với nam nhân khác. Ta tình nguyện nghe A Nam khách khí gọi Đặng Hương là Mính Hương tiên sinh, cũng không muốn nàng nói với ta chuyện tình nghĩa gì đó với Đặng Hương.



Lại nói Đặng Hương cũng không thể so với Đặng Vân, ít nhiều gì thì Đặng Vân cũng chỉ là một tiểu tử ngốc không tim không phổi. Đặng Hương là người có lòng, nếu hắn không yêu A Nam thì tuyệt đối sẽ không xa không rời A Nam như bây giờ. Ta cũng là nam nhân, làm sao có thể không nhìn ra điểm này.



"Không có ngọc bài." A Nam nói. Giọng nói rất nhỏ. Xem ra chính nàng cũng biết nói mò thì chẳng thể hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng.



Ta chỉ nhìn nàng chằm chằm, không lên tiếng.



Dưới ánh mắt của ta, A Nam cũng biết ngượng ngùng, nhăn nhó một lát: "Được rồi, ta thật sự giữ ngọc bài của Mính Hương tiên sinh." A Nam lấy hơi: "Nhưng chuyện này không có quan hệ gì với hoàng thượng. Cũng không phải là như những gì hoàng thượng đang nghĩ." Nàng đang né tránh khỏi ánh mắt của ta: "Ta và Mính Hương tiên sinh không phải là loại quan hệ mà hoàng thượng đang nghĩ đến." 



Ta tin tưởng, lấy tính tình của A Nam mà nói, hạ mình bước xuống một bước kia thật sự không dễ dàng, nhưng một khi nàng đã muốn rời đi, muốn kéo giữ nàng trở lại càng khó. Mà ta làm sao có thể để mặc cho nàng bước một bước kia.



"Đối với khối ngọc bài kia, ta rất để tâm." Lời này của ta là nói thật, hy vọng A Nam hiểu được tâm tình của ta. Nếu như lúc này ta vẫn một mình ôm tâm tình này mà rối rắm, vậy thì chỉ có thể ngồi nhìn tình yêu của mình dần đi về phía vực sâu.



Ta không thể không có hành động, phòng ngừa loại chuyện đó sẽ xảy ra.



"Ta sẽ không phạm vào sai lầm trước kia. Nhưng ta cũng sẽ không cho phép xảy ra chuyện gì khác." Lúc nói lời này thì ta có chút đau lòng, ta thật sự rất sợ sẽ giống như kiếp trước, ta cưỡng ép quá mức, khối ngọc bài này sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng làm đoạn tuyệt quan hệ giữa ta và A Nam lần nữa. Ta nghĩ ta không thể gấp gáp nóng vội, nhất là đối với A Nam.



Ta nghiêm mặt gật đầu với A Nam: "Ta tin tưởng nàng, ta vẫn sẽ tiếp tục coi Đặng Hương là bằng hữu như trước." Lúc này, ta không tự chủ được, cả người đều trở nên âm trầm: "Ngày mai nàng đến gặp người có độc câu hôn kia, ta đã cử Đặng Hương đi bảo vệ nàng rồi." 



Bởi vì vừa rồi mới lừa gạt được ta nên A Nam có chút ít đắc ý, lập tức không còn bóng dáng: "Sao hoàng thượng nhận ra Bạch Thược chính là ta?" Lúc này nàng có chút chột dạ.



"Lấy thiềm tô* làm mặt nạ phải không? Lấy nước lựu làm máu phải không?" Ta gật đầu một cái: "Còn có biện pháp nào khác có thể khiến khuôn mặt mình thay hình đổi dạng thành một người khác nữa không? Ta lại quên mất, A Nam vốn là một cao thủ dịch dung. Gả cho ta đã ba năm lại có thể giấu tài, ngay cả ta cũng bị nàng lừa gạt."



*thiềm tô: một loại độc tố tuyến biểu bì do cóc tiết ra



A Nam lập tức lúng túng, đôi mắt đảo loạn, đôi môi hé mở dường như muốn hỏi ta cái gì nhưng rồi lại không dám hỏi. A Nam cẩn thận thăm dò sắc mặt ta: "Ta không dùng thuật dịch dung để thay đổi diện mạo, lần này cũng chỉ là thử chơi." 



"Bản lĩnh cũng lớn như Lý Dật." 




Đại kiệu của ta cũng không cần khách khí, sớm đã dừng ở trước cửa trường thi. Rất nhiều người cho rằng đây là kiệu của bộ Lễ, không nghĩ tới chuyện gặp được hoàng thượng ngay tại trường thi. Lúc này bên người ta có hai khối ngọc, một khối viết đề thi văn, một khối viết kinh lược cần nghiên cứu dành cho thi võ.



Mấy cái đề này ta vẫn luôn giấu trong lòng, hôm nay mới viết ra. Như vậy bọn họ cũng không thể ăn gian trước.



Ta núp ở sau màn kiệu, ánh mắt không dám nghỉ ngơi. Ta vẫn luôn lặng lẽ quan sát mọi ngóc ngách. Người của ta, người của Đặng Vân, còn có người của Phùng gia, dường như ta đều có thể nhìn ra.



Chẳng qua là những người mà ta cảm thấy là quan trọng, ta lại không nhìn thấy một ai.



Rốt cuộc, ta nhìn thấy chỗ ngồi trước cửa sổ trên Phong Vũ Các xuất hiện một bóng dáng màu đỏ. Phong thái lỗi lạc, tựa như mây khói rực rỡ giữa màn mưa lạnh.



Ta cười, chuyện liên quan đến A Nam, quả nhiên là Đặng Hương sẽ không thể không đến. Hơn nữa dáng vẻ hắn mặc đồ đỏ tuyệt đối không thua kém lúc hắn mặc đồ trắng, công tử như ngọc, cho dù ở nơi nào cũng là ngọc đẹp. Chỉ là nghĩ lại, trong lòng ta lại thấy không ổn. Màu đỏ thực sự quá bắt mắt, trên đường đã có không ít người ngẩng đầu nhìn lên chỗ Đặng Hương rồi.



Ta tuyệt không hề lo lắng cho Đặng Hương, hắn rất có bản lĩnh, sẽ không có gì nguy hiểm. Ta chỉ hiếu kỳ, Lý phu nhân sẽ phái ai tới gặp người của Lão Cửu. Là người của Phùng gia hay là ai khác. Chẳng qua ta đã sắp xếp một nội vệ của ta sẽ cùng với Đặng Hương gặp mặt, giả bộ là người của Lão Cửu đang cùng nội vệ hoàng cung mưu đồ bí mật gì đó. Lúc khẩn cấp cũng có thể giúp Đặng Hương một tay. Bất kể là người nào lộ mặt cũng không thể dễ dàng bỏ qua.



Ánh mắt của ta xoay chuyển, không còn nhìn thấy người ta muốn gặp nhất nữa. Trước cửa trường thi sĩ tử đứng xếp hàng chờ vào bên trong, ta không nhìn thấy khuôn mặt tương tự như người trong lòng ta. Mưa vẫn rơi xuống, bọn họ có chút chật vật nhếch nhác, cầm đủ loại đồ đạc để che đầu, khiến cho kế hoạch phát hiện ra người kia của ta không thành. 



Đúng lúc này, ta thấy được cây dù có vẽ nhánh mai hồng đang không nhanh không chậm dần tiến về phía ta, đóa thược dược trắng cài bên tóc mai làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn. Tướng mạo bình thường, đôi mắt cơ trí dưới tán dù đang quan sát cảnh tượng náo nhiệt trước mắt.



A Nam đến rồi!



Ta càng thêm cảnh giác, vội vàng dùng ánh mắt tìm kiếm người có khả năng sẽ xuất hiện bên cạnh A Nam.



A Nam đi không nhanh, nhìn qua thì nàng có vẻ cực kỳ thong dong. Một tay che dù, tay còn lại cầm một cái rổ, giống như là khuê nữ nhà bình thường vừa mới ra ngoài giúp người nhà mua đồ gì đó, thuận đường đi qua nơi này. Nàng đi thẳng đến cổng trường thi, không để ý đến những người đang trú mưa, đứng ở giữa đám người xem náo nhiệt, cùng nhau hướng vào cổng trường thi nhìn ngó.



Ta biết, lúc này cũng có vô số ánh mắt đang nhìn A Nam. Bao gồm cả người mặc bộ đồ đỏ trên Phong Vũ các.



A Nam đáp ứng với Lý phu nhân sẽ hạ độc ta. Nhưng chúng ta cũng không biết đối phương có tin tưởng nàng hay không. Nếu như đối phương thật sự có gan muốn thử một lần, hôm nay sẽ lộ diện giữa ban ngày ban mặt.