Cung Khuyết

Chương 120 :

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Mưa rơi xuống nhè nhẹ, tí tách tí tách làm người ta tâm hoảng ý loạn.



Hoàn toàn ngược lại, trường thi phía trước chỉ vội mà không loạn, ta nhìn thấy được bóng dáng nhị ca đi xuât hiện một cái rồi lại biến mất. Hắn rất tẫn trách, tuần tra kỹ lưỡng cả trong lẫn ngoài, dáng dấp của nhị ca vốn rất oai phong, cho dù biết hay không biết hắn thì chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ của hắn, những người có ý định giúp cho các sĩ tử bên trong cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu còn nghe đến uy danh trước kia của hắn trên chiến trường, càng không có người nào không ngoan ngoãn vâng lời.



Trước mắt, tiến hành kỳ thi mùa xuân một cách thuận lợi là việc quan trọng nhất.



Nhưng ta vẫn lo lắng, sợ rằng hôm nay sẽ xảy ra chuyện.



A Nam lẫn trong đám người, nàng cũng đang quan sát, đôi mắt nhạy bén dị thường.



Ta biết rõ A Nam sẽ không chờ lâu, nàng diễn vai Bạch Thược rất nghiêm túc. Một cung nữ cẩn thận dè dặt chắc chắn sẽ không nán lại lâu ở bên ngoài cung.



Nhưng kỳ lại là, ta không thấy có người của Lý phu nhân đến gần A Nam. Căn bản là không có ai đến gần A Nam.



Thân vệ của ta lên Phong Vũ Các, ngồi xuống đối diện Đặng Hương. Hai người nói qua nói lại, chắc chắn là Đặng Hương không biết đang xảy ra chuyện gì, lúc này vẫn đang mơ hồ.



Nhưng vào lúc này, một tiếng chiêng vang lên, một đội hộ vệ từ bên trong trường thi đi ra. Đám sĩ tử đang ngó nghiêng trước cửa trường thi lập tức bị đẩy tán loạn ra bên ngoài, lui tới mặt đường gần chỗ A Nam đang đứng, khiến A Nam bị lẫn vào trong đó. Trong nháy mắt A Nam biến mất khỏi tầm mắt ta.



Trong lòng ta hoảng hốt, gần như muốn nhảy ra khỏi kiệu. Nghe được tiếng Như Ý đang giả trang thành gã sai vặt ho khan hai tiếng, ta mới tạm thời nhịn xuống được. Ta đã sắp xếp rất nhiều hộ vệ, bọn họ sẽ giúp ta bảo vệ cho A Nam.



Hai vị chủ khảo Tưởng Tiệp và Võ Hiếu Giai lúc này đang đi ra. Bọn họ cung kính đứng thẳng ở bên cạnh cổng. Đã sắp đến giờ lành rồi, bọn họ là tới chờ để lấy ngọc bài có đề thi của ta. Theo lẽ thường, hai phiến ngọc này nên là do bộ Lễ đưa đến trường thi. Nhưng hôm nay đích thân ta đến đây, bọn Tưởng Tiệp tuyệt đối không ngờ đến.



Đi theo phía sau lưng bọn họ là nhị ca đang xách đao. Đôi mắt phía sau bộ râu quai nón của nhị ca lúc này đang quét khắp nơi, nhìn có vẻ rất hồi hộp. Kể từ một tháng trước, lúc ta giao chuyện giám sát kỳ thi mùa xuân năm nay cho nhị ca, hắn vẫn luôn rất cẩn trọng. Có hắn, thành Lạc Kinh an bình hơn rất nhiều.



Ở cửa trường thi có một sĩ tử hình như có chút vấn đề, hắn bị thủ hạ của nhị ca ngăn lại, không biết tại sao qua lại vài ba câu, hắn lại bắt đầu ồn ào.



Ta nhìn kỹ người nọ, là dáng vẻ thư sinh nho nhã yếu đuối, bộ đồ cũ trên người nhìn giống như học trò nghèo, lưng có chút gù do dựa vào bàn trong thời gian dài. Ta nhìn hắn không giống Lý Dật lắm, có lẽ là người do Lý Dật phái ra. Ta không khỏi cảnh giác.


Nhị ca vẫn xách cây đao đi đi lại lại như cũ.



Bọn họ đều giống như chưa hề xảy ra chuyện gì. Không có ai chú ý tới trên đường thiếu mất một người.



Có lẽ chỉ có ta hiểu ta vừa bị mất cái gì.



Hiện tại ta gửi gắm toàn bộ hy vọng vào Đặng Hương, trong mắt tiểu tử này chỉ có A Nam, có lẽ hắn biết A Nam đi đến nơi nào.



Phùng Mại nhận ra Đặng Hương, cũng có nghĩa là việc làm ngày hôm qua của ta đã bị bại lộ, cho dù lúc này Lý phu nhân và Lý Dật không có mặt ở hiện trường cũng sẽ nhanh chóng biết được người đến phường Trường Xuân ngày hôm qua không phải là Đặng Hương, nói không chừng bọn họ còn có thể lập tức đoán ra người đó là ta.



Bọn họ nhất định sẽ cảnh giác hơn, chỉ mong rằng sẽ không vì vậy mà mang đến phiền toái cho A Nam. Nếu như bọn họ nhận ra A Nam, A Nam sẽ lập tức gặp nguy hiểm.



Trên người ta đổ mồ hôi lạnh, cộng thêm đứng giữa mưa, chỉ chốc lát đã ướt hết y phục, ta cảm thấy cả người đều không thoải mái.



"Hoàng thượng nên trở về cung rồi chứ?" Đặng Vân hỏi, thật ra thì hắn cũng có chút lo lắng, biểu hiện còn rõ ràng hơn cả ta. Nhưng hắn nhìn đến một đám cung nhân đang xúm lại bên cạnh ta, cũng biết là ta nên trở về cung rồi. Có lúc ta chính là thân bất do dĩ, lúc này trong đầu đều hết sức mơ hồ.



"Phùng huynh thì sao? Đây là có ý muốn kết quả cuối cùng của cuộc thi sao?" Đặng Vân lại hỏi Phùng Mại.



Trên mặt Phùng Mại lập tức hiện ra vẻ đau đớn: "Ta vốn định gắng sức dự thi, chỉ bất đắc dĩ là trên người bị thương nặng..."



"Mại Nhi mau trở về nghỉ ngơi đi." Ta lập tức nói: "Đã bị thương, cũng không cần phải miễn cưỡng bản thân."



Đặng Vân lập tức tiếp lời: "Ta còn có chút chuyện." Hắn cười: "Không thể đi theo hoàng thượng làm tùy tùng, cũng không thể uống rượu cùng Phùng nhị công tử." Đầu của hắn đã quay ngược quay xuôi: "Ta còn phải đi tìm người." 



Ta cố nén nỗi hoảng sợ trong lòng xuống: "Vân ca cũng mau đi đi, các ngươi cũng nên làm việc mình định làm đi. Đúng rồi, mấy ngày nay Vân ca đừng quên chạy đến quân Kiến Chương nhiều một chút, ta thấy người vừa rồi trên Phong Vũ Lâu có chút quen mặt." 



Ta nói xong liền xoay người rời đi, cố gắng che giấu nỗi thấp thỏm trong lòng. Như thế này không được! Ta phải lập tức đi tìm A Nam. Cho dù là như thế nào đi chăng nữa, ta cũng không thể để mặc cho người khác chăm sóc A Nam.