Cung Khuyết

Chương 121 :

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Trinh thám ta phái đến Phùng phủ, trinh thám ta phái đến phường Trường Xuân, trinh thám phái đến mọi xó xỉnh trong thành Lạc Kinh đều không thu được bất kỳ tin tức nào của A Nam. Giống như là A Nam đã biến mất giữa kinh thành rộng lớn này.



Ta nghiêm lệnh tiếp tục theo dõi những nơi này, không hề buông lỏng chút nào. Đồng thời lại cảm thấy chuyện càng ngày càng mong manh.



Thật ra thì, A Nam không phải là loại người dễ bị người khác bắt cóc hay lừa gạt đi. A Nam thông minh, hơn nữa, mặc dù nàng không biết võ công nhưng trên người luôn mang theo một chút thuốc. Lúc nàng không có biểu cảm gì cũng có thể là chuẩn bị xuống tay với kẻ địch.



Người muốn đánh A Nam nhất định phải có năng lực và bản lĩnh cao cường mới được! Ta thấy Phùng Ký không có bản lĩnh này, Lý Dật cũng còn kém xa.



Huống hồ, hôm nay ta đã sắp xếp nhiều người ở cửa trường thi như vậy, tầng tầng phòng vệ, còn có người của Đặng Vân và thế lực của Đặng Hương tham gia. Dưới mắt nhiều người như vậy, kẻ địch rất khó động đến A Nam.



Trong lòng ta gấp gáp, mang theo một chút mong đợi, cuối cùng ta vẫn cảm thấy chính bản thân A Nam có liên quan đến chuyện này.



Trở lại cung, ta chạy thẳng tới cung Trường Tín.



Bởi vì trời mưa, hoa và cây cảnh trong cung Trường Tín đập vào mắt đều là màu xanh um. Hoa cỏ um tùm, muôn hồng nghìn tía, trước mắt đều là vẻ tràn đầy sức sống, không còn là cảnh tượng hoang tàn như giữa mùa đông nữa.



Lòng ta nghi ngờ A Nam bướng bỉnh, trốn giữa đám hoa cỏ, vừa vào cửa liền đưa mắt nhìn khắp xung quanh.



Ra ngoài đón ta là Hồng Anh, thấy là ta thì dường như có chút kỳ quái, nhưng nàng ta vẫn cung kính hành lễ với ta trước.



Ta suy nghĩ một chút mới nói: "Hiền phi đâu?" 



"Hiền phi không ra ngoài cùng hoàng thượng sao?" Hồng Anh thuận miệng nói, nói xong thì khuôn mặt biến sắc: "Buổi sáng Hiền phi đã đi ra ngoài, bảo là muốn đi gặp hoàng thượng." 



Ta biết từ chỗ cung Trường Tín là không có hy vọng gì. Nhìn qua thì Hồng Anh cũng không biết chuyện.



"Gọi A Qua tới." Ta nói. Thường ngày A Nam ra cửa luôn mang theo A Qua, lúc này chỉ là bởi vì chuyện đặc biệt nên mới không mang theo, nhưng chắc vẫn cho phép A Qua biết một chút.



Sắc mặt Hồng Anh chuyển sang xanh xao, ánh mắt nàng ta nhìn ta đều là sợ hãi, lúc nói tiếp thì giọng đã run lên: "Sáng sớm hôm nay A Qua và Sở tiểu công tử đã cùng nhau trở về phủ công chúa, nói là vì trời mưa, sợ trong phủ công chúa lại bị ngập, cho nên đặc biệt trở về xem một chút."



Ta đã kinh sợ đến không nói nên lời, lúc này những người kia đều không có ở đây, nhìn qua là đã sớm có sắp xếp. A Nam có thể tính trước được thời tiết, ngay cả lấy cớ cũng hợp lý.
Ta cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời mưa đã nhỏ hạt hơn một chút, sắc trời cũng dần sáng lên, dõi mắt nhìn về phía xa còn có thể nhìn thấy bờ sông Lạc Thủy bên kia thành Lạc Kinh.



"Đời này của ta, thật ra thì cái gì ta cũng không muốn." Đặng Hương nói, nói xong chính là cười khổ.



Lòng của ta lại cảm thấy nặng trĩu, trên đời này, khó đối phó nhất chính là kiểu người cái gì cũng không muốn, cái gọi là vô dục tắc cương* chính là người như Đặng Hương. Toàn bộ vinh hoa phú quý đều không để ở trong lòng, trên đời này còn có thể có cái gì đánh ngã hắn đây?



* vô dục tắc cương: không cưỡng cầu điều gì thì mới có thể vui vẻ hạnh phúc



"A Nam thì sao? Ngươi có muốn có A Nam không?" Ta không nhịn được thốt lên. Nói xong lập tức thấy hối hận.



Tại sao ta lại có thể hỏi hắn có muốn A Nam hay không?! A Nam rõ ràng là của ta.



Đặng Hương có lẽ đã uống nhiều rượu, hắn đối với vấn đề không thỏa đáng của ta cũng không tỏ vẻ gì bất mãn. Hoàn toàn ngược lại, hắn nở nụ cười: "A Nam? Ta muốn thì có ích gì?" Hắn lại bắt đầu uống rượu, hơn nữa còn uống liền mấy chén.



Ta ngây người ngồi yên, nhìn mái hiên trước quán rượu nhỏ, nước rơi xuống như hạt châu.



"Ta vô cùng yêu A Nam." Trong miệng ta đột nhiên nhả ra mấy chữ này.



Mấy chữ này, thậm chí ta cũng chưa từng nói qua với A Nam. Ta trùng sinh, vốn tưởng rằng ta sẽ không bao giờ yêu bất kỳ người nào nữa. Nhưng trời cao lại hết lần này đến lần khác để ta gặp được A Nam.



Trời mới biết tại sao ta lại cứ như vậy đột nhiên nói ra lòng mình với người khác. Hơn nữa càng kỳ quái hơn chính là: người này là một nam nhân, còn là một nam nhân cũng yêu A Nam như ta.



Ta còn chưa bắt đầu uống rượu nhưng trong đầu đã không còn tỉnh táo nữa.



Đặng Hương kỳ quái nhìn ta một cái: "Ta biết!" Hắn nói, sau đó liền cười: "Nếu không ta cần gì gọi ngươi tới." Nói xong hắn lại quay mặt ra nhìn phía ngoài cửa sổ.



Tiểu tử này gọi ta tói rồi lại ấp a ấp úng, không biết đang tính toán cái gì.



Ta một hơi uống cạn sạch ly rượu trước mặt: "A Nam đang ở đâu?"