Cung Khuyết

Chương 124 :

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Ta gần như cả đêm không ngủ, chỉ vì bày bố cục trận phía nam, lần này, ngay cả quân Kiến Chương cũng không thể không động, dù sao cũng là đội quân trọng yếu bảo vệ kinh sư, lúc này không dùng đến thì còn đợi lúc nào mới là hợp thời? Ngay cả Đặng Vân cũng bị ta sai đi ra ngoài để đề phòng bất trắc. Đối với tiểu tử này mà nói, làm bồi thần cho A Nam cũng không phải là một chuyện đơn giản.



Trời sắp sáng, ta nằm trên giường thiếp đi được một lát. Trinh sát dưới tay ta trở lại báo cáo, bọn họ lục soát khắp các chùa miếu trong thành Lạc Kinh cả một đêm, chỉ có chùa Vĩnh Ninh là có khách vào ở trong ngày hôm qua.



Mắt của ta sáng lên, lật người ngồi dậy: "Như Ý!" 



Như Ý từ ngoài đi vào phòng, quỳ bên giường của ta.



"Ra ngoài thành, đến chùa Vĩnh Ninh!" 



Như Ý lại có chút chần chừ: "Bên ngoài trời vẫn còn tối đen." Hắn nói cho ta biết.



"Còn tối lại càng tốt." 



Dưới sự hầu hạ của Như Ý, ta nhanh chóng rửa mặt, dẫn người chạy thẳng tới chùa Vĩnh Ninh.



Chùa Vĩnh Ninh là chùa của hoàng gia, ta không biết A Nam có thể tới ẩn thân trong chùa Vĩnh Ninh thật hay không, lấy tính tình của nàng ra mà nói, tuyệt đối không phải là một người sẽ xuất gia tĩnh tâm. Nhưng sự đời khó lường, lúc A Nam đau lòng có thể làm ra những chuyện gì, ngay cả ta cũng đoán không được.



Nhưng lời của mẫu hậu ngày hôm qua đã nhắc nhở ta, nếu A Nam vẫn còn ở Lạc Kinh, như vậy đối với nàng mà nói, chỗ ẩn thân tốt nhất chính là chùa chiền. Ở những nơi này, một nữ nhân xinh đẹp đơn độc mang theo một đệ đệ mới không khiến người ta để ý. Huống hồ, sau khi A Nam theo mẫu hậu đến Phật đường niệm kinh mấy ngày thì đối với Bồ Tát đã thành kính hơn rất nhiều. Lần trước nàng nghe nhị ca kể chuyện về Phật cũng rất có hứng thú. Xưa đâu bằng nay, khả năng nàng nương nhờ cửa Phật càng lúc càng lớn.



Lúc này trong lòng ta thấp thỏm, hy vọng có thể tìm được A Nam trong chùa Vĩnh Ninh.



Việc ta dẫn theo một đội nhân mã đến chùa Vĩnh Ninh tìm thê tử bỏ trốn đã dọa sợ mấy hòa thượng trong chùa. Sắc trời còn chưa sáng rõ, các hòa thượng vừa mới rời giường, còn chưa chuẩn bị cho giờ tụng kinh buổi sáng đã thấy nhiều quan quân xông vào như vậy, các hòa thượng vốn đang cầm bát chuẩn bị ăn sáng cũng bị hoảng sợ đến nhảy dựng lên.



Thật là tội lỗi!



Thủ hạ của ta lớn tiếng gọi: "Gọi chủ trì của các ngươi ra ngoài!"



Quy mô chùa Vĩnh Ninh không nhỏ, hành lang dài quanh co, phía sau có rất nhiều đình viện lớn nhỏ. Nói thật, nếu để cho ta lục soát, thật sự cũng không biết là phải lục soát tới lúc nào.



Nếu trinh sát của ta đã tra ra hôm qua chùa Vĩnh Ninh có thu nhận người thì hãy để chính bọn họ giao người ra đây cho thỏa đáng.



Ta đứng ở trong sân trước chờ đợi, chờ một lúc lâu mới thấy có người từ phía xa xa đi tới. Không giống chủ trì chùa Vĩnh Ninh, nhìn giống như một nữ nhân, không, không đúng, phải nói là một vị ni cô. Áo cà sa màu xám không che giấu được điểm đặc thù của phái nữ.
"Bớt vòng vo đi!" Ta biết hắn không buông tha bất cứ cơ hội vào để châm chọc ta.



Đặng Hương cười: "Nếu như A Nam đã xuống tóc, hoàng thượng định làm gì?" 



"Không sao cả, vẫn sẽ bị ta bắt hồi cung, để cho nàng đàng hoàng nuôi lại mái tóc dài." Ta hết sức ngang ngược.



Chỉ cần A Nam vẫn còn sống, cho dù nàng có xuất gia hay không, cho dù là bị bệnh, bị thương, tàn tật, đối với ta mà nói cũng không có gì thay đổi. Chỉ cần tìm được nàng, ta chắc chắn sẽ giữ nàng thật chặt, nàng đừng hòng rời đi lần nữa. Chỉ là xuất gia thì làm sao có thể làm khó ta?



Đặng Hương lắc đầu, cười một tiếng quái dị: "Quả nhiên là bậc đế vương thiên hạ, quả nhiên là có khí phách!" Trong lời ca tụng của hắn còn kèm theo cả ý châm chọc: "Vậy hoàng thượng hãy mau đi di, A Nam lại muốn gây chuyện rồi. Hiện giờ cục diện giằng co, nếu hoàng thượng còn không đi, lỡ may kinh động đến Phùng gia thì chắc chắn sẽ nháo thành chuyện lớn." 



Ta sợ hết hồn: "A Nam đang ở đâu?" 



"Đi theo ta!" Đặng Hương nói, quay người leo lên lưng ngựa, lại quay đầu nhìn ta hơi có ý cười.



Ta chỉ hơi sững sờ, không hề chậm trễ sai người dắt ngựa đến. Chỉ cần là chuyện của A Nam, làm sao ta có thể trì hoãn.



Ta dẫn theo cả người lẫn ngựa đi theo Đặng Hương, một mạch đi về hướng trở về hoàng thành. Trong lòng ta nghi ngờ, chẳng lẽ A Nam vẫn ở loanh quanh gần hoàng thành? Tại sao ta tìm khắp cả thành suốt một đêm cũng tìm không thấy?



Đặng Hương dừng ở một ngõ hẻm cách hoàng thành không xa, hắn ra dấu với ta, dẫn đầu xuống ngựa.



Ta vội vàng xuống ngựa theo hắn, đồng thời ra hiệu cho toàn bộ tùy tùng của ta án binh bất động.



Đây là một ngõ nhỏ bình thường, nhưng lại gần với Lạc Thủy. Chỗ này có chút giống với chỗ bên sông Tần Hoài của thành Kim Lăng, ban ngày càng bình thường thì ban đêm càng náo nhiệt. Ta giương mặt lên, nhìn thấy trước cửa một hộ gia đình có treo một chiếc đèn lồng liền biết đây là nơi nào. Lúc này vẫn còn quá sớm, không phải là thời gian làm ăn, trong ngõ nhỏ nhà nào cũng đóng chặt cửa. Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.



Đặng Hương dẫn ta đi sâu vào trong ngõ nhỏ, đi thẳng tới trước mặt một cánh cổng lớn. Hắn đứng lại, hướng về phía trước lẩm bẩm cái gì đó.



Ta nhìn quanh, đây cũng là một ngôi nhà đẹp đẽ, mặc dù không rộng lớn như phường Trường Xuân nhưng cũng không phải là quá đơn sơ mộc mạc. Hiện giờ ngôi nhà này cũng đóng chặt cửa y như những ngôi nhà khác xung quanh, nhưng ở phía trước cổng có một cỗ xe lừa nho nhỏ đậu lại. Tuy rằng cỗ xe nhỏ nhưng được trang trí bằng lụa vàng óng ánh, vừa nhìn đã biết không phải xe nhà bình thường. Mái che bên ngoài có treo một cái đèn lồng giấy màu trắng, phía trên viết chữ màu đen: Trường Xuân.



Phường Trường Xuân sao? Ta nhất thời nghi ngờ, không hiểu chuyện này có quan hệ gì với A Nam. Lại thấy Đặng Hương đi thẳng tới trước cỗ xe lừa, nhìn khắp cảnh vật vắng lặng xung quanh, lặng lẽ vén rèm che lên, nhăn mũi, ý bảo ta và hắn cùng ngửi thử.



Ta ngửi được thứ mùi này, giống như nghe ra có chuyện gì. Quả nhiên tiểu yêu nữ A Nam này lại giở trò rồi.