Cung Khuyết

Chương 125 :

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Kỹ nữ trong thành Lạc Kinh có đến cả ngàn người, tú bà của kỹ viện này đến kỹ viện khác cũng không phải là chuyện lạ. Dù sao bọn họ cũng là người làm cùng nghề, thường xuyên liên lạc trao đổi với nhau cũng là chuyện dễ hiểu.



Nhưng nếu như vị tú bà này là mặt dày đến đòi người thì có chút kỳ quái.



Lúc Đặng Hương dẫn ta vào phòng khách thì tình cảnh mà chúng ta nhìn thấy suýt chút nữa đã khiến cho ta và Đặng Hương sợ hãi kêu lên.



Ta và Đặng Hương kiên nhẫn gõ cửa, tiếng gõ lớn đến mức giống như là nếu đối phương không ra mở cửa, chúng ta sẽ phá cửa đi vào. Người gác cửa vừa mở he hé cánh cửa vừa liên tục kêu khổ: "Các cô nương cũng vừa mới ngủ thôi. Hôm nay là chuyện gì đây, nhà chúng ta cũng chỉ là một gánh hát, cũng phải có thời gian nghỉ ngơi, chư vị đại thần cũng không thể làm phiền chúng ta như thế." 



Tay Đặng Hương phẩy phẩy, đẩy người mở cửa rồi bước vào: "Chúng ta tìm tú bà phường Trường Xuân." Vừa nói vừa xông vào. Trên mặt hắn tươi cười, người cũng nho nhã, nhưng khí thế kia chính là không chịu giải thích cho người ta.



Tuy ta có chút ngượng ngùng nhưng vẫn phối hợp với Đặng Hương chen vào trong.



Trên mặt người gác cửa gần như muốn rơi lệ: "Chẳng biết tại sao hôm nay Lý ma ma của phường Trường Xuân lại tới cửa, vị Bồ Tát sống khó đối phó này còn chưa đủ, lại còn kéo thêm hai vị công tử tới giúp đỡ sao? Chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo không chiêu đãi nổi chư vị đại thần." 



Tên gác cửa này thật ồn ào, ta dùng một tay đẩy hắn ra, liền xông thẳng vào trong phòng khách. Động tác thô lỗ hơn nhiều so với Đặng Hương. Tên gác cửa bị ta đẩy suýt ngã.



Đến lúc ta xông vào trong phòng khách, thứ đầu tiên ta nhìn thấy chính là A Nam mà ta không thể tưởng tượng nổi, không, không đúng, thật ra thì ta nhìn thấy là Lý phu nhân đang mất hồn mất vía.



Ta và Đặng Hương đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.



Ngồi ở vị trí chủ tọa giữa sảnh chính là một nữ nhân, tuổi tác không rõ, trang điểm rực rỡ, lộ nửa ngực, quyến rũ như không có xương. Lấy ánh mắt của ta khi vừa nhìn thấy thì có thể khẳng định, kia chính là Lý phu nhân yêu hình quái trạng của phường Trường Xuân.



Cũng may trước đó Đặng Hương đã để ta ngửi thấy mùi ngoài chiếc xe lừa kia, mùi trong xe không phải là mùi hoa đào ngọt ngào mà là mùi lan đặc biệt của A Nam. Ta ở cùng A Nam đã lâu, đã rất quen thuộc với mùi vị trên người A Nam. Lý phu nhân giống như Phùng Yên Nhi, uống hoa đào lộ giữ gìn nhan sắc, trên người đều là mùi hoa đào từ xa đã có thể ngửi thấy.



Mà lúc này, ta cũng không ngửi thấy thứ mùi khiến người ta chán ghét kia, nếu như không cẩn thận phân biệt thì gần như cũng không thể ngửi thấy mùi lan trên người A Nam. A Nam ở trước mắt, giống như là đã bọc vào người lớp da quái vật của Lý phu nhân, cũng khó trách ta cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
Vị tú bà kia híp mắt tiến lại gần, liếc mắt nhìn, chỉ là yên lặng cười, rõ ràng là thừa nhận.



A Nam thu lại bức họa vẽ Phùng Yên Nhi rồi đứng lên, sửa sang lại y phục: "Ma ma sớm thẳng thắn như vậy là tốt, cũng không uổng công ta ngồi đây chờ lâu như vậy. Vậy ta cũng không quấy rầy ma ma nữa." Nàng nói, đồng thời liếc ta một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ chế giễu: "Hôm nay coi như ta được mở rộng tầm mắt, nữ nhi của ma ma thật là tốt! Ta thật là lấy làm xấu hổ. Có lẽ phường Trường Xuân kia của ta cũng không cần mở tiếp nữa." Nàng nói.



Nói xong thì người cũng muốn rời đi.



Trong lòng ta âm thầm thở ra một hơi, thật tốt, chỉ cần A Nam có thể toàn thân rời đi là tốt rồi, phải biết A Nam ở đây giả mạo Lý phu nhân cũng không phải là chuyện đùa, nếu như bị Lý phu nhân thật sự biết, sợ là sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn. Ta còn chưa có tin tức từ phía nam, lúc này chưa muốn cùng người ta trở mặt.



"Lý ma ma xin dừng bước." Lúc này vị tú bà kia lại không để cho A Nam dễ dàng thoát thân.



"Hôm nay Lý ma ma tới đây rất kỳ lạ, lão thân không thể không hỏi kỹ một chút." Nữ nhân kia cười khan, nói: "Trước kia Lý ma ma năm lần bảy lượt tới đây hỏi thăm một gã sai vặt cũng đã kinh động đến một vị khách quyền quý mà lão thân không rõ lắm, hôm nay lại tới hỏi chuyện bí mật bảy năm trước, lão thân không thể không đắc tội." Nói xong, tú bà kia vỗ tay một cái, cao giọng hướng ra bên ngoài kêu: "Giữ Lý ma ma ở lại dùng trà."



Trong lòng ta trầm xuống, nhìn qua thì chuyện không ổn rồi. Nhìn sang Đặng Hương, Đặng Hương cũng dùng ánh mắt đề phòng nhìn khắp nơi.



Ta cẩn thận lắng nghe, dường như nghe được tiếng bước chân ngoài hành lang. Không phải là một hai người mà là tới tận hơn mười người. Chuyện đã bại lộ, chúng ta cũng không che giấu được nữa.



Ta liếc mắt nhìn A Nam một cái, nhìn thấy A Nam nắm chặt tay thành nắm đấm, giấu trong tay áo. Ánh mắt quật cường của nàng như thể muốn nói: Ta gây chuyện thì ta giải quyết.



Tiểu bảo bối này vĩnh viễn không hiểu trời cao đất rộng là gì, cũng không hiểu phải tránh nguy hiểm, nàng biết chuyện nàng sắp đối mặt là chuyện liên quan đến máu người sao? Những tên kia ngay cả đầu ta cũng dám chặt, diệt một nhà Nguyên gia chúng ta cũng dám, còn có chuyện gì là không làm được?



Ta hung hăng trừng mắt với A Nam một cái, lại nói A Nam mềm lòng, chưa bao giờ thật sự giết người, mà dùng độc dược ở đây, sớm muộn gì cũng lộ ra người lần trước liên lạc lấy độc có liên quan đến cung Trường Tín. Huống hồ ta và Đặng Hương không dịch dung, cho dù đối mặt với những người đó cũng không thể đánh.



Ta nhìn Đặng Hương một chút, Đặng Hương cũng nhìn ta, lúc này ở đây, chỉ có một cách có thể hoàn toàn thoát thân, ta nghĩ tới, Đặng Hương cũng nghĩ tới.