Cung Khuyết
Chương 23 : Huyền cơ
Ngày đăng: 11:12 30/04/20
Ta hừ một tiếng. Thu
hồi tờ giấy kia lại, "Trẫm cũng đang thấy kỳ quái. Cũng giống A Nam nàng chuyện bên ngoài hoàng cung luôn rất tường tận, hắn đoán chừng cũng có
thủ thuật che mắt người".
A Nam nghe thấy lời ta nói, lập tức
quẫn bách cúi thấp đầu. Nàng có chút sợ hãi, đang chuẩn bị chống chế. Ta nhìn gân xanh trên cổ nàng, phỏng chừng cho dù ép hỏi nàng, cũng không
hỏi được gì. A Nam chung quy vẫn phòng bị ta.
Ai cũng nói Quy
Mệnh hầu là người không có đầu óc, ta cũng không biết hắn thật sự là như vậy hay đó là ngụy trang. Tạ Tử Nam mang binh đi Giang Đô, việc này xác thực khả nghi, nhưng ta là hoàng đế cũng không biết, hắn Quy Mệnh hầu
làm sao lại biết? Đã biết vì sao lại nói cho ta? Hắn đây là hướng ta
biểu hiện lòng trung thành sao? Hay là hướng ta thị uy? Hay căn bản hắn
không sợ chết? Lần trước hắn tạo phản, ta đã giết con hắn, hắn không
muốn sống nữa sao?
Cũng có một khả năng khác, hắn muốn bán đứng A Nam. Dù sao, Tạ Tử Nam cũng do A Nam đề cử.
Ta nhìn A Nam, ánh mắt của nàng lại né tránh ta, giấu sau hàng lông mi dài không chịu nhìn ta. Trước mặt Hà Tử Ngư, ta cũng không muốn làm to
chuyện. Lần này mang theo A Nam ra ngoài, ta cũng không muốn phát sinh
chuyện gì làm cho ta thất vọng đau khổ. Ta biết tâm A Nam không hướng về ta. Không để ý nàng, không biết tương lai nàng sẽ làm ra cái gì.
"A Nam, nàng còn chưa sao hết kinh văn phải không?". Ta đột nhiên trừng
mắt nhìn tiểu nha đầu trước mắt, thật là tức chết ta mà. Nàng không
thích ta, vì sao mười năm sau còn đi nhặt xác cho ta? Nàng có biết tính
tình nàng như vậy, làm cho ta nóng ruột nóng gan. Lúc này ta mới nhớ lần trước phạt nàng sao thêm bốn lần kinh văn, nàng chắc là chưa hoàn
thành, vừa vặn lấy cớ để giám sát nàng. "Về sau ở trên thuyền, mỗi ngày
nàng đến phòng của ta để sao kinh. Giống với lúc ở cùng mẫu hậu".
Ta muốn đem tiểu nha đầu này để ở trước mắt, ta mới có thể yên tâm, những
lời người khác nói về nàng ta không tin, nhưng đề phòng ngộ nhỡ lần này
nàng về quê hương, nơi nàng rất quen thuộc rồi tìm cách trốn đi thì ta
biết làm sao. Ta luyến tiếc nàng, luyến tiếc nàng vì ta mà đào huyệt.
Lúc này vừa vặn Hà Tử Ngư đã thu xếp xong đồ đạc rương hòm của nàng ta,
cũng đi đến trước mắt ta. Nghe được ta cao giọng nói với A Nam, đắc ý
cười, "Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, một lời nói ra là tứ mã nan
truy, tuy lần này tuy Sở tu dung được đi theo, nhưng Hoàng Thượng vẫn
chấp hành xử phạt".
"Hà chiêu nghi", ta đánh gãy lời nàng ta, "Đợi đến Giang Đô rồi nói sau".
Bộ dáng Hà Tử Ngư cũng rất được, năm đó khi phụ thân đem nàng ta đưa vào
cung, còn đối tướng mạo của nữ nhi mình có chút đắc ý, nhưng nàng bộ
dạng không bằng Phùng Yên Nhi tinh xảo, cũng không bằng A Nam thanh tú,
là cái loại quá mức diễm lệ. Có một thời gian, bởi vì nàng ta cùng Phùng Yên Nhi đi lại rất gần, cũng được ta chú ý qua, đáng tiếc không quá vài ngày, liền phát hiện ở cùng một chỗ với nàng ta rất chán. Nàng ta là
người nói không bao giờ suy nghĩ, nghĩ cái gì là nói cái đó không cân
nhắc trước sau, đúng sai.
Lần này, Phùng Yên Nhi không thể đi,
đặc biệt cho nàng ta đi, ta biết lần này đi có chút huyền cơ, nhưng vẫn
muốn tận lực lợi dụng nàng ta để trấn an Phùng gia. Kỳ thật, hiện tại
xem ra, nàng ta nói nhiều cũng tốt, miễn cho ta cùng A Nam mắt to trừng
mắt nhỏ, không có lời nào để nói, thật sự xấu hổ. Hà chiêu nghi tuy rằng nói nhiều cũng rất vô nghĩa, nhưng tốt xấu gì thì có còn hơn không.
"Qua khỏi đoạn sông này, thực vật sẽ hoàn toàn khác nhau", A Nam đột nhiên
mở miệng. "Thời tiết này, ở miền Bắc cây đã sắp thay lá, màu xanh của cỏ cây không còn nhiều lắm. Nhưng ở phía Nam chắc hẳn vẫn là một mảnh xanh biếc, thu tới, hoa cỏ khoe sắc. Tính thời gian, khi đến Kim Lăng vừa
vặn vào rằm tháng tám, từ xưa người dân ở Kim Lăng có phong tục bái tế
nguyệt thần vào rằm tháng tám, đến Kim Lăng Hoàng Thượng sẽ cùng người
dân tham gia phong tục này cũng không muộn."
Ta không nghĩ tới
lúc này A Nam lại mở miệng nói chuyện, hơn hai mươi ngày nay, nàng rất
ít khi chủ động trò chuyện với ta. Hơn nữa, nàng chính là giúp ta khéo
léo từ chối Hà chiêu nghi, thật sự là ngoài dự kiến của ta. Khả nàng
thật sự tin Hà chiêu nghi là muốn lên bờ du ngoạn sao?
"Lớn mật,
dừng ở nơi nào nên để Hoàng Thượng định đoạt. Sở tu dung sao dám công
nhiên can thiệp! Hoàng Thượng chẳng lẽ còn cần chủ ý của ngươi sao?", Hà chiêu nghi bắt được lỗi của A Nam, liền lập tức phát tác, bày ra dáng
vẻ chiêu nghi. Nàng trách cứ A Nam, lại lập tức bổ nhào vào ta, học bộ
dáng Phùng Yên Nhi hướng ta làm nũng, "Thiếp muốn ở Giang Đô chơi đùa
một chút thôi!"
Ta lại nghe ra A Nam có ý khác. Chẳng lẽ A Nam đã cảm thấy được cái gì dị thường? Hoặc là, nàng quá thông minh? Một đường này ta cực lực đề phòng, đã sớm âm thầm phái ẩn vệ đi trước dò đường,
kết quả, hôm nay cũng không lấy được tin tức gì hữu dụng. Hơn nữa đối
với tờ giấy kì quái kia của Quy Mệnh hầu, ta có chút lo lắng.