Cung Khuyết
Chương 27 : La bàn
Ngày đăng: 11:13 30/04/20
Thứ sử Dương Châu chờ ở bến tàu suốt đêm để đợi ta đến, ta không rời thuyền, chỉ cho hắn lên thuyền để hỏi mấy câu.
Hiện tại, ta không thể không phòng bị mọi người.
Thứ sử Dương Châu là một người mập mạp, béo tốt, hành động có chút chậm
chạp. Sau khi hắn đi lên thuyền, mệt thở không ra hơi. Giống như tùy
thời đều có thể chết vì khó thở. Ta không nhớ rõ đã phái hắn đến Giang
Đô làm thứ sử như thế nào. Dù sao lúc thấy người này, ta thực không hài
lòng. Hắn ấp a ấp úng, đầu óc cũng hồ đồ, thậm chí còn không rõ nơi hắn
quản lí có quan quân phương Bắc tới hay không.
Ta hỏi hắn về Tạ
Tử Nam, không ngờ hắn lại biết. "Tạ đại nhân một tháng trước đã tới
Dương Châu. Thần rất vui khi gặp lại Tạ đại nhân", hắn cười hắc hắc, đã
quên rằng mình không báo cáo trước việc này với ta, thậm chí ta đã biết
việc này từ trên tờ giấy mà Quy Mệnh. "Tạ đại nhân tới Dương Châu có
chuyện gì?", ta hỏi.
"Hắn đến tiễn Quý đại nhân".
"Quý đại nhân?"
"Đúng vậy, Quý Khang, Quý đại nhân chuẩn bị nhậm chức thứ sử Kim Lăng".
Tâm của ta vừa động, ta biết người này, đây là cháu trai của vợ Phùng Ký.
Ta không khỏi trầm ngâm. Quý Khang còn chưa có hồi kinh báo cáo công
việc. Tạ Tử Nam sao lại quen biết Quý Khang? Người kế nhiệm đến tiễn
người tiền nhiệm đi nơi khác nhậm chức, thật đúng là mới mẻ.
"Sau khi Tạ đại nhân đưa tiễn Quý đại nhân xong thì Quý đại nhân đi đâu?",
Quý Khang không có hồi kinh, việc này vốn nên truy cứu. Do bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi nam tuần, ta nhất thời không truy cứu.
"Quý đại nhân cùng Tạ đại nhân cùng nhau đến Kim Lăng, lúc đi trông hai vị đại
nhân rất là thân mật!". Nam nhân mập mạp này lộ ra thần sắc hâm mộ.
"Thần nghĩ sau khi tiếp xúc mấy ngày, hai vị đại nhân đã trở nên thân
A Nam đắm chìm
trong suy nghĩ của nàng, thanh âm thấp xuống, "Nhưng phụ thân còn nói,
nhân sinh cũng luôn thay đổi, cũng làm người ta dần mất niềm tin, không
còn kiên trì được nữa. Tựa như la bàn phải được làm tỉ mỉ, khéo léo mới
có thể kiên trì chỉ về một hướng, mới có thể luôn nhận thức tốt phương
hướng". Nàng dường như có chút mê man, nghĩ nghĩ, nàng lại bỏ thêm một
câu, "Thiếp không xứng với cái tên ý nghĩa như vậy".
Ta tinh tế
thưởng thức những lời này, cảm thấy A Nam dường như là nói chính nàng,
hoặc như là khuyên bảo ta. Ta không nói gì nữa, cũng không thay đổi động tác, từ phía sau ôm nàng, làm cho hai người gắt gao dựa vào nhau. Cũng
không có một chút ái muội nào, ngược lại thời gian kéo dài, lại làm cho
người ta cảm thấy an lòng.
Mặc kệ nàng muốn làm cái kim la bàn không, ta đều muốn làm một khối nam châm, muốn đem nàng chặt chẽ mãi mãi ở bên ta.
"Nàng đừng nhúc nhích", ta ta từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng nói, bởi vì ta
sâu sắc cảm giác được tiểu nha đầu trong lòng đang muốn rục rịch. Ta
ngăn lại lời nói của nàng, "Chúng ta đừng đàm luận chuyện này nữa", ta
nói, "Nàng nói đúng, dùng người thì không nghi người, nghi người thì
không dùng người. Tạ Tử Nam muốn làm cái gì, chúng ta đến Kim Lăng sẽ
biết".
Ta sớm đã nhìn ra, tiểu nha đầu này không đi ngủ. Nàng ở
thư phòng chờ ta, là vì cái gì. Lúc này đã gần đến Kim Lăng, ban đêm lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta cũng đoán được trong lòng nàng bất an.
Tuy nàng không nói ra nhưng ta biết. Nàng là A Nam của ta, nhưng mặt
khác, nàng cũng là Sở tu dung. Hậu cung có quy củ của hậu cung, nàng bảo vệ điểm mấu chốt của nàng.
"Ta đã gọi người đem bộ y phục buổi
tối nay nàng mặc bỏ đi", ta nói, "Còn có y phục của nàng nhìn qua quá
đơn giản, ta cũng cho người đem nó bỏ đi hết. Đến Kim Lăng, ta sẽ đặt
may cho nàng y phục khác. Ở bên cạnh ta, không thể mặc đơn giản như vậy. Nàng muốn cái gì, ta sẽ cho nàng, tuyệt không thiếu nàng". Ta dùng cằm
miết qua cái cổ trắng nõn kia, chậm rãi nói ra lời này.