Cung Khuyết
Chương 35 : Cầu tiến
Ngày đăng: 11:13 30/04/20
A Nam dịch dung cho
ta, nhìn qua gương đồng, chính ta cũng không kiềm chế được nở nụ cười.
Trong gương đồng phản chiếu ra khuôn mặt chữ điền, nhìn qua có phần dữ
tợn. A Nam dịch dung cho ta thành hộ vệ. Trước kia khi ta còn là hoàng
tử, trong số các huynh đệ, tướng mạo của ta xem như thượng thừa. Được
rất nhiều danh môn quý nữ ở Lạc Kinh hoan nghênh, các huynh đệ thường vì thế mà có chút ghen ghét. Hiện tại ta thành cái dạng này, khẳng định
không ai có thể nhận ra được.
A Nam cũng thay đổi trang phục, ở
gần bên thái dương của nàng cài một bông Mẫu Đơn thật lớn làm bằng
nhung. Tóc cũng búi thành kiểu tóc phổ biến của người Giang Nam nơi đây. Gương mặt kiều mị, mắt ngọc mày ngài, nàng xoay người chỉnh thắt lưng,
luyện tập vài động tác toát ra phong tình vạn chủng. Tuy rằng đối tượng
không phải là ta, nhưng lại làm cho lòng ta ngứa một hồi.
Bất quá bởi vậy ta mới biết, phong tình mị thái của Phùng Yên Nhi dùng để mê
hoặc người khác, kỳ thật có thể luyện tập ra được. Bình thường, A Nam
không có cái phong tình đó, không phải không thể, mà là không muốn, nàng không muốn hoa tâm như vậy.
Chúng ta đi ra từ phía cửa sau của
phủ, lặng lẽ đến bến tàu, sau đó lên một con thuyền hoa. Nhìn bề ngoài
không có gì đặc biệt, nhưng ở bên trong khoang thuyền, thấp thoáng vài
cô nương áo hồng áo xanh, vừa thấy đã biết làm nghề gì. Nhưng thật ra ta không cảm thấy tức giận, A Nam dám hồ nháo, ta liền phụng bồi nàng. Kỳ
thật từ khi bắt đầu, khi A Nam dịch dung cho ta làm cái gì mà "Hộ vệ",
ta đã nhìn thấy Đặng Vân quay lưng đi vụng trộm cười, liền biết A Nam
muốn làm gì. Cái gì mà "Hộ vệ", bất quá chỉ là cách nói uyển chuyển của
Quân nô thôi.
Ta không ngại, chỉ cần có thể tra ra chân tướng sự thật, một chút rây ria thế này ta cũng không quản.
Đặng Vân là thế gia công tử, đại khái đã quen với những việc như thế này,
lúc này, hắn ngẩng lên nhìn trời, nhăn nhó đi đường, làm ra bộ dáng cà
lơ phất phơ. Hơn nữa, tiểu tử này thỉnh thoảng nhìn về phía ta hoặc A
Nam bật cười, không biết cười cái gì, thật sự là đáng giận.
"Vân
ca đừng xem thường", A Nam nghiêm túc trừng mắt liếc Đặng Vân một cái,
"Những người hôm nay, không giống với đám đạo tặc ngày trước, là nhân
vật thập phần khó đối phó. Phải tập trung toàn bộ tinh thần ứng phó mới
được. Ngươi nghiêm túc chút, đừng làm cho phụ thân ngươi lo lắng".
"Tốt hay không tốt, đến lúc Hoàng Thượng gặp thì lại đưa ra kết luận, thiếp khó mà nói được".
Ta trừng mắt với tiểu nha đầu này, càng chột dạ hơn. Nàng ở trước mặt ta
giả thần giả quỷ, nàng cho là ta nghe không hiểu? Ta cũng sa vào nữ sắc, ca múa. Ở trong cung, sủng ái Phùng Yên Nhi như vậy, nhất định là bị A
Nam xem nhẹ, coi thường. A Nam đã sớm đem hành vi của ta để ở trong mắt
nàng, không biết ngày thường khinh bỉ ta như thế nào đâu. Hôm nay, cuối
cùng nàng cũng tìm được cơ hội để nói ra.
Thuyền hoa nhẹ nhàng
linh hoạt, lướt qua hai ba cái thuyền hoa khác, hướng về một chỗ sát bên bờ sông. Ở nơi đây muốn xem ca hát đàn múa rất khó, cho nên khá yên
tĩnh. Nhưng nơi này tầm nhìn trống trải, dễ dàng nhận ra địch ta.
Xem ra, A Nam cùng Tạ Tử Nam rất quen thuộc đối với địa hình vùng này. Đã sớm chuẩn bị.
Thuyền vừa dừng lại, có một người tiến lại đi lên thuyền. Ta cảnh giác nhìn
chằm chằm, trong khoang thuyền chất đống đầy dưa và trái cây, chắc của
nhà đò. Đặng Vân đã đi ra nghênh đón, chỉ chốc lát sau người kia liền
rời đi, Đặng Vân mang theo một tờ giấy tiến vào.
Tờ giấy được trình lên, ta nhìn thoáng qua, lại đưa cho A Nam. Trên đó không viết cái gì chỉ trừ một chữ: Triệu.
A Nam xem xong, vò tờ giấy lại, để qua một bên.
"Có ý gì?", ta hỏi.
"Kết quả điều tra của Tạ đại nhân", A Nam giải thích, "Người nọ tự xưng họ Triệu".
"Ngay cả họ cũng đều tra được, vì sao lại không bắt người?".
"Người này không ở một nơi cố định, luôn lưu luyến nơi náo nhiệt, như thế nào
mà bắt hắn?", A Nam hỏi lại, "Tạ đại nhân cũng mới hỏi được từ những ca
nữ kia. Kỳ thật, năm trước, người này cũng thường đến Kim Lăng, cùng Quý Khang lui tới, cho nên mới có người chú ý hắn. Hôm nay hỏi được họ của
hắn, cũng do Tạ đại nhân cẩn thận".
Ta không thể nói cái gì nữa,
chỉ cảm thấy mình xác thực rất vô năng, trước kia đối với việc này, ta
hoàn toàn không biết, cho tới bây giờ cũng không nghĩ bọn họ cấu kết sâu như vậy. Quý Khang qua lại với người như thế, chắc cũng không có hảo ý
gì, chỉ sợ cũng là muốn tìm cho mình một con đường sống khác. Không cần
chờ đến mười năm sau, bây giờ đã có rất nhiều người muốn giết ta rồi.