Cung Khuyết

Chương 39 : Giải độc

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Ta nghe được A Nam

lớn tiếng gọi ta Hoàng Thượng, thanh âm mang theo sự nức nở. Tiếp theo,

một vật mềm mềm lành lạnh dựa vào trong lòng ta, "Hoàng Thượng, ngươi

đừng chết, tỉnh lại đi!"



Độ ấm vừa đủ, không quá lạnh, cũng không quá nóng, tinh tế nhẵn mịn, như tơ như lụa. Ta cẩn thận ôm tiểu nha đầu vào trong lòng, theo bản năng ôm chặt, chặt hơn nữa, không chút do dự

muốn đem hỏa diễm trong cơ thể mình truyền qua nàng.



Ta cảm thấy thân thể của mình không còn nóng như thiêu như đốt nữa, nhiệt độ được phóng thích. A Nam! Thật tốt!



Cảm giác được làn da tinh tế của nàng, làm cho ta cảm thấy an tâm, nhiệt độ cơ thể được hạ xuống, A Nam cứ như vậy đem chính nàng hoàn toàn giao

cho ta. Mà ta chỉ muốn ôm nàng chặt hơn nữa, muốn đem cơ thể của mình

dán lên thân thể của nàng, để cho mỗi tấc da thịt đều được vây quanh

trên người nàng.



Ta mệt mỏi, lúc này ta thật sự muốn ngủ, ta ôm A Nam thì thào nói, "Nàng đừng đi, ta muốn ngủ một lát, nàng để cho ta ôm nàng ngủ một chút".



Ta không nghe được tiếng nàng đáp lại, nhưng một cái tay nhỏ bé đã đặt lên trán của ta. Ta hốt hoảng, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy rất bình an. Sau khi được sống lại, ta không cần mĩ

nhân nghiêng nước nghiêng thành, hay một nữ nhân dịu dàng mê hoặc lòng

người, mà chỉ cần giống như bây giờ là đủ, im lặng cho ta ôm vào lòng,

làm chỗ dựa cho ta, cho ta một nơi ấm áp nhất trên thế gian này. Tất cả

đều không quan trọng, chỉ cần A Nam luôn bên ta.



Ta ngủ, ngủ rất

ngon, không biết mình đã ngủ bao lâu. Nhưng ta biết, lúc ta ngủ, A Nam

luôn ở bên người ta, ta ôm nàng, thỉnh thoảng nghe được nàng thì thầm

nói chuyện ở bên tai ta, tuy rằng chỉ là cách xưng hô xa lạ: Hoàng

Thượng, nhưng nàng vẫn không bỏ đi.



Ta ngủ rất say.



Khi

tỉnh giấc, ta cảm thấy cả người vô lực. Ta không mở mắt, để cảm thụ được bản thân mình vẫn còn sống. Ta cảm nhận được mình đang nằm sát cạnh

giường, tay chân mở ra, giống như đã trải qua một cuộc hành trình dài,

thật vất vả mới đi tới đích, lại giống như trải qua một hồi ác chiến,

cuối cùng nằm vật xuống đất, hưởng thụ thắng lợi của chính mình.



Nhất định ta đã mất rất nhiều sức, mỗi phần trên thân thể đều cảm thấy rã

rời mệt mỏi. Ta có thể cảm nhận được không khí chung quanh có mùi lạ, là mùi trên người ta phát ra, vị nóng hừng hực cùng vị thuốc đắng ngắt.



Nhưng nhiệt độ cơ thể ta đã hạ xuống, không còn cái loại cảm giác nóng như thiêu như đốt. Trừ bỏ mệt mỏi, thì không còn gì khác.


Thượng đã ngủ một ngày một đêm", sau đó lại bồi tiếp một câu, "Hoàng

Thượng, Triệu công tử..."



Ta chậm rãi nhắm mắt lại, "Ta mệt lắm", ngăn không cho nàng nói tiếp. Ta thật sự có chút mệt mỏi, vừa tỉnh lại

đã bị A Nam ép buộc một phen, có thể không mệt sao? Nhưng loại mệt này

cũng thực là thư thái. Ta đã trải qua một lần hư tình giả ý, không bao

giờ muốn lừa gạt này nọ nữa.



Chính là, hiện tại ta quả thật không khí lực xử lý chuyện của Lão Cửu.



A Nam không dám nói thêm nữa, nàng không tiếng động ngồi ở bên giường ta, giống như không nói chính sự, thì nàng cũng không có đề tài nào nói với ta nữa.



"A Nam", ta thì thào nói.



"A?", A Nam kinh ngạc một tiếng.



"Ta không muốn ăn cháo nữa".



"Được, vậy Hoàng Thượng muốn ăn cái gì?"



"A Nam, như tối hôm qua cũng rất tốt".



"Cái gì?"



"Không có hài tử cũng không sao".



"..."



"Ta thích".



"..."



"Thích nàng, A Nam".



"..."



Ta lại ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, ta cảm thấy mình đã nói cái gì đó

rất quan trọng nhưng lại không nhớ được, cái loại cảm giác không xác

định được, không nắm chắc được, một lần lại một lần ập đến trong lòng

ta.