Cung Khuyết
Chương 46 :
Ngày đăng: 11:13 30/04/20
Ta đã sớm biết A Nam không giống với người khác, nhưng không nghĩ tới, ngay cả trong chuyện giường chiếu cũng không cùng chí hướng với nữ nhân khác.
Tình cảnh lúc này chính là như thế, đối mặt với một nam nhân xích lõa, A Nam lại lặng lẽ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm. Nàng đảo tròng mắt vòng vòng, còn không quên chuyển động mắt đảo xuống thắt lưng của ta... Chờ nàng đem ta nhìn hết một lượt từ trên xuống, lúc này mới lên tiếng "Ách" một cái.
Ta thực thất vọng, một tiếng này nghe qua không giống tán thưởng, cũng không giống khinh bỉ. Giống như nghe nàng nói rằng: Ta biết! Thì ra là như vậy. Nàng nhìn ta giống như đang nhìn đám thảo dược của nàng vậy.
Sau khi phát ra một tiếng, nàng giãy giụa hai cái, nhắm mắt lại, lui người ra, tiến vào trong ổ chăn.
Ta vừa bực mình lại vừa buồn cười, hoài nghi nàng căn bản không biết rõ tình huống trước mắt. Vui mừng hoặc thẹn thùng, dù sao nàng cũng phải biểu hiện cái gì đó cho ta biết chứ, nhưng tiểu nha đầu A Nam này lại cố tình cái gì cũng không làm.
Ta cũng rất nhanh chui vào trong chăn, tay bắt được thân hình nhỏ bé của nàng ôm vào trong lòng, lại dùng nửa người trên ngăn nàng, "A Nam phản ứng của nàng là như thế này sao?", ta hỏi nàng, đồng thời cắn nhẹ vành tai A Nam.
A Nam hừ hừ hai tiếng. Trên người nàng vẫn còn phảng phất chút mùi hương của rượu hoa quế, nhìn thấy mí mắt A Nam díp lại, ta cũng có chút men say. Ta hoài nghi ta đã cho A Nam uống hơi nhiều.
Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất nàng không còn giống với lần trước, bản năng kháng cự ta.
Môi của ta lặng lẽ dao động, tiếp cận phấn môi của nàng, trước dùng đầu lưỡi thử thăm dò, liếm liếm cánh môi nàng.
Lần này A Nam thực nhu thuận, nàng im lặng từ từ nhắm hai mắt, tiếp nhận sự trêu chọc của ta, thậm chí còn học ta, dùng đầu lưỡi liếm ta một chút. Chẳng qua mí mắt của nàng hơi hơi động, ta có thể nhìn ra nàng đang bất an.
"A Nam hiện tại nàng hối hận vẫn còn kịp", môi của ta dán vào môi của nàng nhẹ nhàng nói. Loại tiếp xúc này, làm cho không khí tràn ngập ái muội giữa hai người. Cái loại cảm giác ngọt ngào này lại dâng lên trong lòng ta. Nhưng ta vẫn còn chịu đựng được, thả chậm tiết tấu, cho A Nam thời gian thích ứng.
"A Nam không hối hận", thanh âm giống như ở trong mộng. Cánh môi dán lên môi của ta đang nhu động, cảm giác mềm mại khiến ta không cầm giữ được.
Nhìn A Nam ở khoảng cách gần như vậy, mới cảm thấy nàng thật non mềm, làn da tuyết trắng thoạt nhìn dường như trong suốt. Trừ bỏ vết sẹo hồng hồng trên trán kia làm cho lòng ta nhói đau, mỹ nhân như từ ngọc chạm thành, thật sự là tinh xảo không tì vết. Làm cho ta ngay cả cọ cọ nàng đều có chút luyến tiếc.
"Thật sự không hối hận?", ta giữ chặt môi của nàng, nhẹ nhàng hôn. Tay cũng không thành thật, một tay nhẹ nhàng vòng ra sau cổ nàng, một tay lén lút luồn vào áo lót. Ta phát hiện bụng của ta đã nóng lên.
A Nam không ngăn cản ý tứ của ta, ngược lại rất phối hợp rúc vào trong lòng ta. Cảm giác mịn màng ngọc ngà lướt qua lòng bàn tay ta. Thân thể như ngọc trai trắng sáng mượt mà đập vào mắt ta. Trời ạ! Thật sự mê người. Tiểu huynh đệ của ta mạnh mẽ nhảy dựng lên, hướng về A Nam. Nó so với ta còn nóng nảy hơn. "Thật sự không hối hận?", ta đơn giản dùng nó cọ cọ dưới thân tiểu nha đầu.
A Nam giãy giụa thoát khỏi lòng ta, lấy quần áo trên giường đưa cho ta, còn nàng lại lui vào trong chăn.
Ta hít sâu một hơi, làm cho chính mình bình tĩnh lại. Sao lại cố tình quấy rầy ta ngay tại thời điểm này chứ! Ta cũng không mặc lại quần áo, mà lập tức đi đến cạnh cửa, mở hé cửa đưa tay ra ngoài nhận thư báo.
Ta thu tay lại, mở thư cấp báo ra nhìn thoáng qua, "A Nam, là Kiến Chương Doanh bất ngờ làm phản", ta đem cấp báo để trên giường. Lúc này mới nhanh chóng mặc quần áo vào.
Từ trong chăn, A Nam vươn cánh tay ra, cầm lấy cấp báo nhìn thoáng qua. Hiện tại, trên mặt của nàng là một mảnh hồng, nhưng ánh mắt của nàng lại rất trong trẻo.
"Là ai bất ngờ làm phản cũng chưa viết rõ ràng", Nàng nói.
Nhất thời ta không trả lời A Nam, phải biết rằng, vật kia trong quần ta lúc này đã có chút lớn, ta không thể không ủy khuất nó. May mắn lúc này A Nam đang nhìn trát tử, không có chú ý tới tình trạng quẫn bách của ta.
"Phùng đại tướng quân biết việc này không?", A Nam lại hỏi.
Ta không lên tiếng. Đã mặc xong áo lót, lúc này mới đi mở cửa cho Như Ý vào thay quần áo cho ta.
A Nam khép trát tử, quăng trả lại cho ta. "Hoàng Thượng không thể khinh động, thiếp cảm thấy việc này có trá", nàng nói. Lúc này, thân thể nàng lộ ra bên ngoài vẫn còn có chút hồng nhạt, thập phần mê người. Thật sự đáng tiếc.
Như Ý cầm lấy áo bào mặc vào cho ta.
Ta hỏi A Nam: "Như thế nào có trá?", lúc này ta đã bình tĩnh hơn. Ta sớm đoán được gần đây sẽ có chuyện xảy ra, chỉ không khéo là lại cố tình chọn lúc này. Có lẽ duyên của ta và A Nam chưa tới. Tâm của ta cũng không thoải mái, cảm thấy có lỗi với A Nam. Nhưng lúc này còn có thể làm gì được chứ?
A Nam ý thức được ta đang nhìn nàng, nàng lại lui vào trong chăn suy nghĩ một chút, "Kiến Chương Doanh là đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Triệu, luôn đóng ở phía đông Lạc Kinh. Nếu có người bất ngờ làm phản, thì nhận được tin báo đầu tiên phải là Phùng gia cũng ở phía đông. Huống chi Kiến Chương Doanh luôn được quản lý và điều động dưới trước Phùng đại nhân, nếu trong quân có người làm phản, cũng nên là Phùng đại nhân báo lên Hoàng Thượng. Hôm nay, cấp báo này, tại sao lại từ quân doanh trực tiếp báo lên Hoàng Thượng?"
Ta có chút sững sờ, cảm thấy A Nam nói có lý. Lấy tay ngăn Như Ý đang mang giày cho ta.
"Ý của A Nam là..."
A Nam khẳng định nói, "Ý tứ của A Nam là muốn Hoàng Thượng cân nhắc thật kỹ trước khi hành động".