Cung Khuyết
Chương 8 : Đồng tẩm (cùng giường)
Ngày đăng: 11:12 30/04/20
Ta đã nghĩ qua, ngày
mai sẽ sai người tu sửa Vĩnh Hạng cung. Phòng ốc A Nam ở quá mức cũ nát, chỗ ở như vậy khẳng định sẽ không thoải mái.
Đây chỉ là kế tạm
thời, tại thời điểm này ta không muốn xung đột lợi ích chính diện cùng
Phùng Yên Nhi, chỉ cải thiện một chút tình cảnh của A Nam ở trong cung.
Thỉnh thần dễ đưa thần khó. Ai bảo ta đem Phùng gia nâng như thế cao,
cao đến ngay cả ta chính mình đều đã không thể kiềm chế được?
Nhưng người tính không bằng trời tính. Ngay đêm hôm đó, khi ta đang ngủ đến
nửa đêm, đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ âm thanh mưa rơi tí tách. Ở
trong mộng, ta còn mơ hồ hồi lâu, thế này mới xác định thật sự là trời
đang mưa.
Ta lập tức nhảy dựng lên.
"Hoàng Thượng!", tiểu thái giám trực đêm đi lại cung kính quỳ xuống. Không phải Như Ý.
"Trời mưa?", ta hỏi.
"Vâng, trời đang mưa", tiểu thái giám lúc này còn mơ ngủ ngáp một cái ngay cả nói đều hàm hồ.
Chúng ta một người hỏi một người đáp. Mấy đại thái giám khác nghe được, tất cả đều tiến vào xem có chuyện gì.
"Trời mưa rất lớn đi", ta nghe được từng giọt mưa nặng nề rơi xuống đánh vào mái hiên tạo ra âm thanh ào ào, cực kỳ lớn.
"Rất lớn", bọn họ trả lời ta.
"Thay quần áo, bãi giá Trường Tín cung", ta nhảy xuống giường, tự mình mặc xiêm y. Ta bất chấp không nghĩ nhiều.
"Hoàng Thượng, người muốn đi cung nào?", bọn họ hỏi ta.
Những thái giám này tuyệt đối không nghễnh ngãng. Bọn họ chính là quen thuộc
với hành tung của ta. Có điểm không tin lỗ tai chính mình thôi. Ta biết, hôm nay lúc chạng vạng, ta không phiên bài tử của Thục phi, đã làm cho
bọn nô tài trong cung có điểm kinh ngạc. Vào đêm hôm nay, Phùng Yên Nhi
còn sai người tặng cây cánh kiến trắng tới ta. Có thể thấy được nàng
cũng có chút thiếu kiên nhẫn.
Kỳ thật, ta hôm nay không phiên bài tử của Phùng Yên Nhi, nhưng cũng không phiên bài tử của các tần phi
khác. Bất quá, ban ngày ta đi qua Vĩnh Hạng cung, bữa tối lại cùng A Nam dùng bữa, trong lòng bọn họ liền nổi lên nghi ngờ.
Nhóm tần phi ở
trước mặt ta bình thường đều biểu hiện tự nhiên hào phóng, nhất là Phùng Yên Nhi, ta nguyên lai vẫn nghĩ nàng rất hiểu lễ nghi, rộng lượng. Hiện tại xem ra, cũng không hẳn là như vậy.
Những gì đã trải qua, sau này lại được trùng sinh, ta nhìn lại mỗi người các nàng đều không giống với trước kia.
nào, nơi đó của nàng dường như nóng lên, dùng sức lui về phía sau. Càng
ngày càng lại gần trong lòng ta. Ta đột nhiên phản ứng lại, nhẹ nhàng nở nụ cười. Tay của ta dò xét nàng nhưng thật là cái gì cũng không có làm, nàng là như thế nào tưởng tượng, nàng nghĩ ta muốn…?
Ta dù chưa
phát ra tiếng, lại cười đến cả người phát run, trước người vật nhỏ, cứng ngắc bất động. Chính nàng biết thân thể của chính mình, hơn nữa ngượng
ngùng. Nàng đương nhiên không biết ta sờ vốn là muốn tìm cái gì, nàng
lại một lần hiểu lầm ý đồ của ta.
Ta đâm lao phải theo lao, đối
với vật nhỏ không có hảo ý, cố ý dừng tay ở nơi mềm mại trước ngực,
"Ngày mai đồ ăn sáng, nàng phải ăn ít nhất hai cái bánh bao", ta dùng
khẩu khí ra lệnh.
Nàng không có lên tiếng trả lời.
"Nữ
nhân khác đều giống như bánh bao, nàng lại không có, này không thể
được!", ta là còn nói thêm một câu nữa muốn trêu đùa nàng.
Nàng lui càng nhanh.
Ta rốt cục buông tha nàng, lẳng lặng ôm lấy nàng nhắm hai mắt lại. Cũng
không biết nàng có ngủ say không. Dù sao khi sáng sớm ta bị bọn thái
giám gọi tỉnh dậy, cảm thấy chính mình ban đêm cho tới bây giờ không có
giấc ngủ say như vậy.
Ta trợn mắt nhìn tư thế ngủ của hai người,
lại một lần nữa cười rộ lên, chúng ta đã lăn vào trong một góc giường,
cả người nàng gắt gao ôm cạnh giường, lui thành một đoàn nho nhỏ, mà ta
gắt gao ôm trọn phía sau thân thể của nàng, làm cho nàng không có đường
trốn.
Ta nhìn qua mặt nàng, gò má phấn đào, đôi cũng ngập nước, đúng là thập phần rung động. Lòng ta ngứa một chút, vẫn là nhịn xuống.
"Vừa vặn", ta xoa bóp mặt của nàng, "Hôm nay dậy sớm một chút, cùng ta cùng
nhau dùng bữa, nàng hảo hảo thay xiêm y. Cũng cẩn thận suy nghĩ như thế
nào ứng phó mẫu hậu". Ta ngay tại trên giường đối mặt nàng nói rõ, mẫu
hậu sinh năm Kỷ đại, thích thơ từ ca phú, yêu những điều mới mẻ, ta đều
nói cho nàng. Nàng không thể so với Phùng Yên Nhi, nàng thường xuyên ốm
bệnh, cơ hội nhìn thấy mẫu hậu không nhiều lắm.
Đồ ăn sáng đưa
lên, ta thật sự buộc nàng ăn hai cái bánh bao thịt heo. Nhìn trên mặt
nàng một mảnh hồng hồng, buồn cười nửa ngày.