Cung Khuyết

Chương 76 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Editor: Nguyễn2



Ánh mắt Đặng Vân nhìn A Nam có chút kì lạ, A Nam lại coi như không nhìn thấy.



Ta cầm một quyển tấu chương lên,"Trẫm đã quyết định để Tào Định nhậm chức Binh bộ Thượng thư. Thứ nhất trẫm nhận được rất nhiều tấu chương tiến cử hắn. Nơi này có hơn mười phân là đề cử Tào Định. Thứ hai, Tào Định từng hết sức tán dương Mính Hương tiên sinh rất có tài. Lần này trẫm phái người đi đón Sở Huyền, lại có kẻ gian muốn phá hư chuyện nam bắc hòa hợp. Nhờ có Mính Hương tiên sinh nên đã sớm nhổ cỏ tận gốc."



Những việc này, A Nam đã sớm biết, cho nên nàng nghe được cũng không giật mình.



Ta cười nhìn Đặng Vân, "Vân ca nên giúp trẫm khuyên nhị ca của ngươi làm quan."



Trên mặt Đặng Vân xẹt qua một tia đau buồn. Ta thấy được, nhưng giả bộ không thấy.



~~~~~~~~~~~



Giao thừa đã đến, là ngày lễ long trọng nhất trong năm.



Từ sáng sớm, cung nhân bắt đầu đốt pháo đánh thức mọi người dậy, cả hoàng cung náo nhiệt lên. Từ Phùng Yên Nhi trở xuống, tất cả phi tần, đều tới nơi ở của mẫu hậu thỉnh an. Mấy lão Thái phi, Thái phi có tuổi, thân phận tôn quý đều đến Khôn Ninh cung của mẫu hậu, chờ từng người trẻ tuổi dập đầu hành lễ. Rượu từ cửa được mang vào, Mẫu Hậu nhấp môi một chút, coi như đã uống. Những người tiểu bối đón lấy rượu từ Mẫu Hậu, vô luận có uống được hay không, đều uống một hớp.



Dập đầu xong, cung nhân cấp bậc thấp trở về nhà chuẩn bị bước sang năm mới. Chỉ để lại trong cung ít phi tần có cấp bậc đang đứng trước mặt để hầu hạ mẫu hậu.



Ta đến một lúc thì hai tiểu công chúa được ôm tới, bắt đầu dập đầu từ mẫu hậu. Trong cung mỗi người đều được ban thưởng riêng, hơn phân nửa cũng chỉ là mấy đồng tiền. Năm nay mẫu hậu ra tay cực lớn, chắc là nghĩ tới đứa bé trong bụng Lâm mỹ nhân, hi vọng hai vị công chúa có thể có thêm một đệ đệ, cho mỗi người một cái thắt lưng ngọc. Gần đây mẫu hậu quá coi trọng đứa bé trong bụng  Lâm mỹ nhân. Hôm nay xem ra trong lòng lão nhân gia vẫn rất để ý. 



Ta tặng hai đứa bé mỗi người một đôi ngọc Như Ý. Lúc này, khi nhìn hai đứa bé phấn điêu ngọc trác vẫn còn nhỏ tuổi, dáng điệu thơ ngây. Không biết sao, trong lòng ta lại nghĩ tới thảm của các nàng ở đời trước. Trong lòng đau xót, ôm hai đứa bé một cái. Lại cho mỗi đứa bé một nắm trái cây.



Phùng Yên Nhi cho một đôi vòng vàng. Khi hai đứa bé dập đầu thì Liễu Tu Viện ỷ vào thường ngày cùng Phùng Yên Nhi thân thiết, bảo đứa bé A Ô kêu Phùng Yên Nhi một tiếng "Mẫu thân". Đây là uốn mình theo ý tứ người khác, Phùng Yên Nhi cũng cười đáp.



Ai ngờ A Ô là một đứa bé gặp người chịu cười với nàng thì rất vui, không chút suy nghĩ, dập đầu xong, tránh thoát cánh tay ma ma phía sau, bước chân ngắn nhào tới trên đùi Phùng Yên Nhi.



Hôm nay Phùng Yên Nhi mặc một chiếc váy đỏ thẫm trăm đóa cẩm tú, phía trên thêu đầy hình vẽ mà ta không biết, mẫu hậu cũng đã sớm chú ý tới, khen nàng biết trang điểm. Ta đoán chiếc váy này rất quý giá. Phùng Yên Nhi không ngờ đứa bé lại đột nhiên nhào tới ôm lấy nàng, nhất thời sửng sốt.



Ma ma của A Ô nhanh tay, liền nhanh chóng ôm A Ô trở về. Nhưng nắm trái cây trong tay A Ô lại rơi xuống. Có mấy trái rơi vào váy Phùng Yên Nhi.
"Đừng!" A Nam không chịu, "Chúng ta đi lên gõ cửa. Gần sang năm mới rồi, Thục phi lại giấu đồ ăn ngon để ăn một mình!" A Nam đùa giỡn.



Từ lúc A Nam bị đánh lén, nàng ám chỉ với ta, nàng hoài nghi Phùng Yên Nhi. Chỉ vì ta không nói với nàng chuyện ta sống lại, nàng không nắm chắc, nên vẫn không nói thẳng chuyện này. A Nam rất thông minh, người khác diễn trò, nàng không phải không biết, chỉ là khinh thường không nói thôi. Nhưng bị người tính kế mà không so đo,với tính tình cương liệt của A Nam, tuyệt đối không thể nào làm được.



Lúc này A Nam có chút hoài nghi.



"Hỉ Nhạc, đi gõ cửa." A Nam sai tiểu hoạn quan bên người nàng.



Tuổi tiểu hoạn quan bên người nàng cùng Như Ý không sai biệt lắm, đi lên gõ cửa: “Thùng, thùng”.



Gõ một lúc lâu, rốt cuộc cửa Trích Tinh Các cũng mở ra, cung nữ Lục Kiều đứng ở bên cửa.



Bởi vì ta đứng ở xa xa sau đám người, cô nàng này hẳn là không nhìn thấy ta. Nàng ta nhìn chằm chằm hai tiểu công chúa xách lồng đèn con thỏ đứng ở bên chân, lại nhìn tiếp thấy A Nam đi tới trước mặt nàng ta, "Ơ, hẳn là Sở Hiền phi tới chơi, nô tỳ phải đi thông báo cho chủ nhân." Nói xong lại muốn đóng cửa lại.



A Nam thân hình cực kỳ linh hoạt, chân của nàng duỗi một cái, lập tức chắn cửa, "Thục phi tỷ tỷ bận rộn gì sao, mau gọi Thục phi ra đây! Hai vị tiểu công chúa tới chúc Tết, Mẫu hậu nói rồi, không được chậm trễ." A Nam cười hì hì, ta thấy lòng hiếu kỳ của nàng đã trỗi dậy rồi, muốn vào Trích Tinh Các dò xét đến cùng.



Lúc này, những đứa bé cách chỗ chúng ta không xa, vui sướng kêu to"Ác quỷ nhanh đi, ác quỷ nhanh đi." Gào thét lại chạy xa.



Lục Kiều chần chờ một chút, ngay sau đó cười, "Thục phi đang thay quần áo, xin chờ một chút." Nói xong nàng ta xoay người đi, vừa dẫn chúng vào bên trong, vừa cao giọng hướng vào bên trong kêu, "Các ngươi nhanh đi chuẩn bị hai hộp đường đến đây, không nhìn thấy tiểu công chúa tới chúc tết sao!"



Eo của nàng lắc lư, ở trước mặt mọi người uốn éo như con rắn.



Vốn A Ô đang đứng cạnh cửa, ngó đầu vào trong nhìn, lúc này đột nhiên mở to hai mắt, oa một tiếng khóc lên



"Gió!" Nàng gào to một tiếng, mất đèn thỏ, xoay người đâm đầu vào trong ngực Liễu Phi.



"Gió!"



Bốn phía yên tĩnh, nhánh cây cũng không chuyển động. Trừ trong không khí tràn ngập pháo mùi, cũng chỉ có nơi xa bọn nhỏ hô: "Bệnh dịch đi, ác quỷ đi......"