Cung Khuyết

Chương 77 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Editor: Nguyễn2



Làm gì có ngọn gió nào! Chỉ có A Nam kinh sợ sau tiếng khóc kinh thiên động địa.



Có lẽ là tiếng khóc của đứa bé kinh động đến Phùng Yên Nhi. Ta nghe thấy tiếng bước chân vội vã, mang theo cả tiếng ngọc bội leng keng. Ta càng tránh ở phía sau đám người.



A Nam ở ngoài cửa thi lễ vào bên trong," Làm phiền Thục phi rồi. Hai vị tiểu công chúa dẫn mọi người tới chỗ Thục phi chúc tết."



Ta nghe thấy Phùng Yên Nhi cười, "Khách đến, mọi người đến đều là khách, còn đứng đó làm gì, mau vào đi."



A Ô vẫn ôm chân mẹ mình khóc lớn không ngừng, điều này làm cho Liễu Phi có chút khó xử, nàng nhìn chung quanh một chút,"Chúng ta trở về đi, A Ô có chút không thoải mái."



"Sao A Ô lại không vui vậy?" Phùng Yên Nhi cười, từ bên trong đi ra ngoài, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ô.



Nhưng nàng ta không giống với nha đầu Lục Kiều, nàng vừa ra liền thấy ta đứng ở phía sau đám người.



"Nha! Hoàng thượng cũng tới!" Nàng ta lộ ra dáng vẻ vui vẻ ra mặt. Bỏ qua A Ô, vội vã tới nghênh đón ta.



Ta chú ý thấy nàng  ta vẫn mặc cái váy bẩn lúc nãy.



A Nam dửng dưng bước vào Trích Tinh Các, nàng bày ra bộ dạng quen thuộc, một đầu nhỏ xoay tới xoay lui, hết nhìn đông tới nhìn tây, "Ah, nơi này quả nhiên có gió, có phải là ngươi mở cửa sau không?"



"Dạ, " Lục Kiều trả lời chắc chắn, "Vừa có mấy ma ma quản sự đi ra ngoài. Bọn họ tới có chuyện thương lượng với Trích Tinh Các. Chính là chuyện phiền phức." Nàng ta vừa lớn tiếng phân phó người khác, "Đi ra đóng cửa sau đi!"



Bên cạnh ta, Như Ý đã thủ thế, nhạy bén lui xuống. Mà ta lại không thể không giang hai cánh tay, đỡ Phùng Yên Nhi lao thẳng đến trong lòng ta. Mùi thơm ngọt ngấy trên người nàng ta đập thẳng vào mũi của ta.



A Nam không sớm không muộn, vừa đúng lúc này qua đầu lại nhìn ta. Đôi mắt đen nhánh nhanh chóng quét qua hai người chúng ta một lần, sau đó không hề che giấu đầu mũi nhỏ căng lên, cười xấu xa với ta. Có trời mới biết nụ cười này của nàng có ý tứ gì.



Thật là! Sau này vẫn còn phải giải thích với nàng chuyện này hay sao?


Quả nhiên, A Nam chớp mắt mấy cái, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ta.



"Không được đi Trích Tinh Các." Ta cứng rắn nói, "Hung thủ đánh nàng, ta tất nhiên sẽ bắt được. Nhưng ta tin tưởng, chắc chắn sẽ không phải là Phùng Thục phi tự mình động thủ."



A Nam bĩu môi, lại nhanh chóng nhắm lại. Trong ánh mắt của nàng lộ ra hoài nghi.



Thật ra thì, ta biết rõ gần đây trong cung có quỷ nhất định có liên quan đến Phùng Yên Nhi. Tất cả đều liên quan tới chuyện nàng ta thất sủng, Phùng gia thất thế. Ta tìm Phùng Yên Nhi tính sổ, chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng trước mắt, trong lòng của ta còn nhớ tới một người, người đó ở Giang Nam vội vã hiện thân, lại ẩn không thấy bóng dáng tăm hơi, Lý Dật mới là mục tiêu trọng yếu. Một ngày hắn chưa xuất hiện, tảng đá lớn trong lòng ta một ngày không thể trừ.



Ta có một dự cảm, lúc này Lý Dật đã đến Lạc Kinh, hơn nữa cách ta không xa. Hình như ta đưa tay là có thể bắt hắn lại rồi. Vào lúc này, ta phải giữ lại Phùng Yên Nhi, chờ nàng ta đưa Lý Dật đến trước mặt ta.



"Chuyện này A Nam không cần lo," ta vội vã nói, "Nàng đi tới chỗ Mẫu hậu ngồi, nhờ vào đó còn có thể biết thêm mấy phu nhân Đại Triệu." Ta gấp gáp, bởi vì ta sắp đạt được mục tiêu trước mặt.



Ta rất sợ lúc này tính tình A Nam nóng nảy bộc phát, lại quật cường  tranh chấp với ta. Có một số việc, căn bản ta không có cách giải thích với nàng.



May mà không có, lần này A Nam hoàn toàn không tranh chấp với ta. Nàng chỉ cắn môi, vẻ mặt cổ quái nhìn ta một cái, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống.



Trong nháy mắt nàng mở to đôi mắt nhìn ta, ta thấy được thất vọng trong mắt của nàng.



Ta đưa tay ôm nàng vào ngực, "Không được đi tìm Thục phi gây chuyện." Ta không yên lòng, lại dặn dò nàng một lần."Chuyện này để cho ta xử lý." Đầu ngón tay sờ chóp mũi của nàng, "Có nghe hay không?"



Hoạn quan lại tới thúc giục ta, ta không đợi được A Nam quật cường cho ta một cam kết, chỉ đành phải thả nàng ra."Nghe lời!"



A Nam lập tức chỉnh đốn vạt áo thi lễ với ta, xoay người rời đi. Giống như nàng còn muốn nhanh chóng rời đi hơn ta.



Ta nhìn bóng lưng A Nam, lớn tiếng phân phó thuộc hạ: "Mấy người các ngươi, hôm nay đi theo Sở Hiền phi, nhìn chằm chằm cho ta, không được để xảy ra sơ xuất gì."



A Nam đi hơi chậm lại, cũng không quay đầu, ngược lại so với lúc trước còn đi nhanh hơn.



Ta hiểu, A Nam thực sự tức giận.