Cung Khuyết

Chương 79 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Ta đã sốt ruột muốn thưởng thức món cơm từ gạo Giang Nam của A Nam.



Trước khi bắt đầu thưởng thức món ăn, ta vẫn không quên dùng mắt quét qua một lượt mấy vũ nữ váy áo lay động. Các nàng thật sự khả nghi, nhưng đều đứng cách ta rất xa, cung kính nhìn Phùng Yên Nhi rời đi.



Mọi việc xem ra đều rất bình thường, ngoại trừ nét mặt của Phùng Yên Nhi. Nàng ta vội vã rời đi, nhưng nụ cười trên mặt lại vẫn chưa cất đi. Ta không thích nhất là nhìn thấy Phùng Yên Nhi cười, nụ cười này khiến cho ta kinh hồn bạt vía.



Ánh mắt của ta lại hướng về phía A Nam, khuôn mặt nàng tươi cười giống như đóa hoa mùa xuân, mỗi một chút đều mang theo hơi thở ấm áp.



Hôm nay món cơm này thật sự rất nổi bật. Ta thân là đế vương, đối với việc nhỏ thường không để ý, nàng có thể nghĩ đến việc nhân cơ hội này mà thúc đẩy nam bắc hòa hợp, cũng là giúp ta san sẻ một phần. A Nam so với những nữ nhân khác luôn luôn khác biệt. Tầm nhìn cùng với suy nghĩ của nàng so với những người kia luôn cao xa hơn.



Ánh mắt A Nam rốt cuộc chuyển sang phía ta, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng xẹt qua mặt ta. Trong tiệc rượu hôm nay, đây là lần đầu tiên nàng nhìn đến ta.



Ta cười với nàng, hy vọng nàng biết rằng ta đang cảm tạ sự sắp xếp của nàng hôm nay, đồng thời cũng coi như là ta thả con săn sắt bắt con cá rô, hy vọng nàng đừng xụ mặt với ta nữa.



Thế nhưng A Nam không hề cười. Ánh mắt nàng lạnh nhạt liếc qua ta, sau đó lại nhìn thoáng qua bóng lưng đang rời đi của Phùng Yên Nhi. Khi nàng nhìn ta lần nữa thì trong ánh mắt của nàng không chỉ có thất vọng mà còn hiện lên một tầng châm biếm.



Ta vẫn không hiểu được ánh mắt này của nàng là có ý gì, chỉ thấy nàng vươn tay ra trước mặt ta, đẩy phần cơm ở trước mặt nàng...



Âm thanh mâm cơm rơi xuống đất vang lên. Không khí lúc này hết sức hỗn loạn, tiếng tranh cãi quyết liệt trong đại điện cũng không chói tai, hầu hết mọi người đã nhiễm hơi rượu cũng không chú ý đến chút việc ngoài ý muốn nho nhỏ này. Cũng không biết tại sao, dường như âm thanh này đột ngột nện vào trong đầu ta, khiến ta cảm thấy một luồng hơi nóng xông thẳng lên não, ta lập tức bừng tỉnh.



"Ngăn lại cung nữ kia!" Ta nhảy dựng lên, hô to. Âm thanh lớn đến mức có thể lật tung nóc đại điện.



Trong đại điện, tất cả mọi người lập tức yên lặng, ngây ngốc nhìn ta.



Lúc này, đội cung nữ kia đã sắp xếp xong đội hình, đi tới bên cạnh cửa, chỉ thiếu một bước là đã có thể chạy đi.



Một tiếng nói vừa rồi của ta đã dọa tất cả mọi người hoảng sợ, mấy người vốn đang di chuyển đều đứng yên lại. Trong đại điện thỉnh thoảng vang lên vài âm thanh đồ vật rơi xuống đất. Tất cả mọi người đều mở to mắt, hoảng sợ nhìn ta. Trước khi ta có hành động tiếp theo, không ai dám động đậy.



Ta nhanh chóng quét mắt qua mấy cung nữ kia, đột nhiên phát hiện ra, chính ta cũng không biết là phải ngăn cản cung nữ nào. Không đúng, trên thực tế, ngay từ khi bắt đầu ta đã không nhìn thấy mặt của "cung nữ" kia. Nàng vẫn luôn cúi đầu, sợ là vẫn luôn cố che giấu.



Tổng số cung nữ vừa mới tiến vào cùng với những cung nữ dâng đồ ăn không dưới trăm người. Tất cả các nàng đều mặc y phục mùa đông màu xám giống nhau, tất cả đều cúi đầu, bước từng bước nhỏ.



Lúc này ta mới hiểu ra, đây là vở kịch do Phùng Yên Nhi dựng lên! Nàng đi lên chờ ta cho phép được múa, căn bản chính là cố ý đến làm ta phân tâm, khiến cho ta không thể quan sát tướng mạo của cung nữ dâng cơm cho ta kia.
Nữ nhân kia ngẩng đầu lên, nhìn ta cười lạnh.



Nữ nhân này có một khuôn mặt bình thường, sắc mặt u ám. Ta dám khẳng định, từ trước đến nay ta chưa từng chú ý tới khuôn mặt này. Nhưng ánh mắt nàng ta nhìn ta lúc này khiến ta cảm thấy có chút quen thuộc. Trong ánh mắt này chứa đầy ý oán hận đối với ta, dường như ta đã từng gặp qua ở đâu đó.



Ta cầm khay cơm đưa đến bên miệng nữ nhân kia, dùng cạnh khay gõ nhẹ lên cằm nữ nhân kia: "Ăn!" Ta hung hăng nói.



Nữ nhân kia kiên quyết quay mặt đi chỗ khác.



Ta càng cảm thấy ta có biết nữ nhân này.



"Hoàng thượng nhìn mặt của nàng ta đi!" Đặng Vân sợ hãi kêu lên một tiếng.



Mặt nữ nhân này vừa bị Đặng Vân hắt rượu lên, bây giờ rượu dần ngấm vào làn da nàng ta, làn da xám xịt ngấm rượu đang dần biến hóa, nhìn qua vô cùng cổ quái.



"Hoàng thượng còn nhớ rõ vị thích khách mà chúng ta đã gặp lúc ở Kim Lăng không?" Đặng Vân nhắc nhở ta.



Hắn vừa nói xong, ta liền bừng tỉnh, một chưởng vỗ xuống, trực tiếp kéo một tấm mặt nạ từ trên mặt nữ nhân này xuống.



Trên đại điện, rất nhiều người sợ hãi kêu lên.



Mặt nạ rơi xuống theo đầu ngón tay ta, trên bàn tay kia là khay cơm.



Khuôn mặt của người trước mặt sau khi đã lột mặt nạ xuống không chỉ có mình ta biết, mà trong điện này cũng có không ít người biết nàng. Mấy tháng trước, người này vẫn là sủng phi của ta, trong ngoài cung đều biết rằng nàng rất xinh đẹp, trong số phi tần của ta nàng chỉ dưới một người. Ta cưng chiều nàng đến mức một lòng muốn dẫn nàng đi tuần phía nam...



Nàng ta là Hà Tử Ngư!



Ta đã sắp quên mất Hà Tử Ngư. Là Hà Tử Ngư đáng lẽ nên ở trong lãnh cung chờ chết.



Chuyện này rốt cuộc là sai ở đâu?



Nữ nhân trước mắt cười khanh khách: "Hoàng thượng vẫn còn nhớ Tiểu Ngư Nhi của người chứ?"