Cung Khuyết

Chương 80 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Lúc này, ánh sáng trong đại điện dường như có chút ảm đạm, không khí cũng vô cùng hỗn loạn, khiến cho ta không khỏi phiền muộn, ta đã đứng ngây ra một lúc.



Ta rất tò mò, trong tình huống này người ta có thể vô sỉ đến mức nào.



Ví như Hà Tử Ngư lúc này đang đắc ý cười với ta, cười đến mức vô cùng kỳ dị. Ta chưa bao giờ gọi nàng ta là Tiểu Ngư Nhi, cũng chưa từng có gì mập mờ với nàng ta. Ở trong hậu cung, vào thời điểm nàng ta nổi bật nhất, nàng ta cũng chỉ là người thân cận bên cạnh Phùng Yên Nhi, cùng lắm có thể cùng ta cười đùa vài câu mà thôi. Lời nói của nàng ta lúc này chắc như đinh đóng cột, giống như ta thật sự là người vô tình vô nghĩa.



Nữ nhân này rõ ràng đã bị bắt, chẳng lẽ còn muốn giở trò gì khác?



Chẳng biết từ lúc nào A Nam đã lặng lẽ đứng ở phía sau ta: "Hà Tử Ngư? Chẳng lẽ người đánh vào ót ta ở trong rừng mai là ngươi?" Giọng nói của nàng hòa hoãn, nhưng rõ ràng là có chút nghi ngờ.



Ánh mắt Hà Tử Ngư chuyển sang A Nam, rõ ràng là mang theo oán hận: "Yêu nữ nhà ngươi! Chỉ một lần tuần tra phía nam liền dùng pháp thuật mị hoặc hoàng thượng."



A Nam liếc mắt nhìn nữ nhân này một cái, ngay cả mí mắt cũng không nháy. Nàng chỉ cúi xuống, tiện tay rút cây ngân trâm trên đầu, cắm vào khay cơm mà ta lỡ tay đánh rơi.



Gẩy gẩy một chút, lúc này ngân trâm đã tối màu.



Mọi người đều cúi đầu kinh hô một tiếng.



"Vì sao lại hạ độc với hoàng thượng chứ không phải với ta? Ngươi ở trong lãnh cung, đã lấy được độc từ nơi nào?" A Nam bình tĩnh hỏi.



Trên mặt Hà Tử Ngư lộ ra nụ cười đắc ý: "Các người thật sự cho rằng phụ thân ta vừa chết thì Hà Tử Ngư sẽ không có người giúp đỡ sao? Nơi này là Lạc Kinh! Làm sao đã đến phiên yêu nữ liều lĩnh nhà ngươi?" Nàng lại quay đầu, hung ác trừng mắt nhìn ta chằm chằm: "Còn có tên bạo chúa ngươi! Các ngươi mở mắt nhìn thử xem, còn có ai ủng hộ các ngươi."



Ta lập tức cảm thấy máu trong người phun trào lên, gầm thét như thể muốn xé rách ta. Nữ nhân này dường như đã nói trúng chỗ đau của ta, đúng vậy, bọn họ ở nơi này đã lâu, khắp nơi đều là thế lực của bọn họ. Miệng của Hà Tử Ngư thật là độc.



A Nam không hề để ý chút nào đến cơn giận của Hà Tử Ngư, nàng chỉ lo tính toán: "Ngươi vốn nên bị giam ở Mai Lâm phía tây cận dung cung, còn có mấy nữ nhân bị điên cùng làm bạn với ngươi." A Nam dường như nghĩ tới cái gì, lại nói: "Khó trách bây giờ ngươi giả điên giả dại thuần thục như vậy. Chính là vì cận dung cung từ trước đến nay đều không khóa, là ai đã thả ngươi ra ngoài?" Câu hỏi của A Nam vẫn luôn xoay quanh người đứng phía sau Hà Tử Ngư.



Từ sau khi A Nam biết Phùng Yên Nhi đối địch với mình liền nổi lòng đề phòng, cho nên câu hỏi của nàng lúc này chung quy vẫn là muốn dẫn đến trên người Phùng Yên Nhi. Đương như hoài nghi của nàng là đúng, ngoại trừ Phùng Yên Nhi, còn có ai khác dám để người của cận dung cung ra ngoài.



Nhưng bây giờ vẫn chưa tới lúc xử phạt Phùng Yên Nhi. Huống chi lúc này Phùng Yên Nhi còn có thể một mực khẳng định rằng không biết việc này. Sợ là rất nhiều người có chìa khóa của cận dung cung, mà mỗi ngày đều có người đến đưa cơm, không biết là có bao nhiêu người có thể ra vào nơi này.



Ta đến nắm lấy tay A Nam, muốn ngăn cản nàng tiếp tục truy hỏi.



Ta vẫn nhớ rõ Phùng Yên Nhi cùng với Lý Dật kề sát vào nhau, cùng nhau giết ta ở kiếp trước. Đối với nàng mà nàng, Lý Dật kia có lẽ là người vô cùng quan trọng. Ta vẫn không rõ quan hệ giữa họ là gì, vì sao lúc trước ta đã bỏ ra nhiều chân tình đến như vậy cũng không đổi được một chút thiện ý của Phùng Yên Nhi. Ngày nào chưa thể tìm ra đáp án của câu hỏi này thì ngày đó ta chưa thể yên tâm.
"Hôm nay Huyền Tử đi đuổi ma quỷ cùng mấy đứa trẻ kia, trẫm thật sự không hề nghĩ đến." Ta không có việc, tìm chuyện nói nhảm: "Chơi vui chứ?"



Huyền Tử liếc mắt nhìn ta một cái: "Chơi không có gì vui, chẳng qua là ta nghe thái hậu nương nương nói trong cung không có tiểu nam hài (bé trai), vô cùng không có ý nghĩa. Cho nên ta liền ra ngoài làm ồn ào một lát, làm trong cung náo nhiệt hơn một chút."



"Ngươi nhìn thấy Hà Tử Ngư lẫn vào trong đội ngũ cung nữ từ lúc nào?" Ta vạch trần hắn. Đứa nhỏ này chạy loạn khắp nơi trong cung, không phải là để quan sát việc này sao?



Huyền Tử chần chừ một lúc lâu, rốt cuộc nói: "Ta chỉ nhìn thấy cung nữ vào Trích Tinh Các nhận áo xám lúc sáng sớm, chỉ lát sau đi ra đã thay đổi khuôn mặt, mà người đi vào trước đó vẫn chưa hề đi ra."



"Vẫn chưa..." Ta có chút cà lăm.



"Bây giờ hẳn là đã đi ra rồi." Huyền Tử nói: "Nhân lúc diễn ra đại yến, chắc đã sớm biến thành một cỗ thi thể bị người ta ném ra khỏi cung." Đứa nhỏ này nói mấy lời này vẫn không có biểu tình gì, chỉ thỉnh thoảng lặng lẽ liếc ta một cái.



Cho nên, trong lúc chúng ta uống trà ở Trích Tinh Các thì thật ra bên trong Trích Tinh Các đang cất giấu một cỗ thi thể! May mà chúng ta mang theo đứa nhỏ đi cùng, nếu không, đứa nhỏ mà chạy loạn...



Huyền Tử bình tĩnh vượt xa tuổi của hắn, ngay cả lúc này hắn cũng không hề vội vàng gấp gáp, so với người trưởng thành như ta đây còn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Đương nhiên, tính ta đặc biệt nôn nóng, A Nam luôn muốn ta tự kiềm chế cơn giận.



Ta đột nhiên vươn tay về phía Huyền Tử, vỗ một chưởng vào ngực hắn. Ta chỉ muốn thử võ công của đứa nhỏ này một chút. Hắn có thể kéo cây cung ngũ thạch, vẻ trấn tĩnh của hắn, tất cả đều khiến ta có chút tò mò.



Dĩ nhiên, một chưởng này của ta không dùng hết lực, chỉ muốn thử một chút mà thôi.



Quả nhiên, Huyền Tử dễ dàng tránh được chưởng này của ta. Hai người chúng ta nhanh chóng quần nhau, đánh đấm một hồi. Huyền Tử mượn thân cây bách để tránh trái tránh phải, thỉnh thoảng còn có thể tìm một chỗ trống đánh ta một quyền. Lấy tuổi của hắn mà nói, công phu như thế này thật sự đã rất giỏi.



"Các ngươi đang làm gì ở đây?"



Bên tai ta truyền đến câu hỏi kinh ngạc của A Nam.



Ta vội vàng thu thế, quay đầu nhìn A Nam đang đứng dưới mái vòm, chớp đôi mắt to nhìn ta vẻ khó hiểu.



Ta cười với A Nam, không biết nên nói cái gì cho tốt.



"Hoàng thượng đến tìm tỷ tỷ, nhưng lại ngại không dám vào cửa." Huyền Tử ở phía sau cây bách, tức giận nói: "Hoàng thượng muốn cùng chúng ta mừng năm mới."