Cung Khuyết

Chương 89 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Sau khi dàn xếp cho mẫu hậu đến cung Vinh An của Tiễn Bảo Bảo, trong cung Tử Lưu bên cạnh lại không có tiếng động. A Nam dẫn thái y đến xem mẫu hậu, mẫu hậu đã khá hơn một chút, nhưng lại chỉ để ý nhắc chúng ta đến xem một chút xem đứa bé đã được sinh ra chưa.



Lúc này ta cũng đứng ngồi không yên, chỉ chờ một câu này của mẫu hậu. Vì vậy ta lại tự mình chạy đến cung Tử Lưu nghe ngóng tin tức.



Rõ ràng A Nam nói một câu: "Để cho Như Ý đến xem thử." Thế nhưng ta dường như không nghe thấy, thà tự mình chạy tới chạy lui. Ta biết lúc này dáng vẻ của mẫu hậu và ta đều rất khó nhìn, đều giống như kiến bò trên chảo nóng. Nhưng mà ta cũng không nghĩ ngợi được nhiều nữa.



Các phi tần khác trong cung đều lục tục kéo đến cung Vinh An. Mỗi người bọn họ đều nói năng rất cẩn thận, lời nói ra đều không rõ ràng, ngược lại càng khiến mẫu hậu thêm lo.



Lúc này dường như Tiễn Bảo Bảo phát hiện ra cái gì, nàng nhìn chung quanh một lượt, sau đó cẩn thận hỏi ta và mẫu hậu: "Thục phi không tới, có cần phái người đi gọi không ạ?"



Ta và mẫu hậu gần như đồng thanh: "Không cần!" Nói xong mẫu hậu và ta cùng trao đổi ánh mắt.



Vẫn là mẫu hậu bình tĩnh nhã nhặn cất lời: "Không phải ngươi vừa mới nói Thục phi bị ốm sao? Bị bệnh thì nên để nàng ta yên ổn dưỡng bệnh đi. Thật là đáng thương, bận rộn quanh năm suốt tháng rồi, hẳn là đã mệt mỏi. Vừa đúng lúc bị bệnh, để cho nàng ta nghỉ ngơi đi." 



Nói xong lại liếc ta một cái.



Ta vội vàng phụ họa: "Bị bệnh thì nên nghỉ ngơi đi." 



Lúc này trong phòng không ai nói lời nào, các phi tần đều đang theo đuổi tâm tư trong lòng mình. Ta vẫn nghĩ, đối với một đế vương mà nói, sinh một đứa con trai thật sự là một chuyện rất trọng đại. Mà ta, có lẽ bởi vì đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, cho nên so với người khác lại càng không thể bình tĩnh được.



Ta không biết sinh một đứa bé cần bao nhiêu thời gian, chỉ là cảm thấy trước kia mấy người Liễu Tu Viện sinh con cũng không cần nhiều thời gian như vậy. Ta chạy giữa hai cung đến mức chân đã muốn mềm nhũn, thế nhưng vẫn không nghe được tiếng khóc của đứa bé.



Có mấy phi tần an ủi ta: "Bình tĩnh một chút." 



Nhưng A Nam vẫn không nói câu nào, nàng chỉ yên lặng nhìn ta, dáng vẻ lo lắng sầu muộn. Ta vốn muốn đi đến hỏi ý kiến của nàng một chút, nàng vốn có chút hiểu biết về y thuật, cho nên đại khái cũng biết tình huống này là như thế nào. Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt nàng như vậy, ta lại không dám hỏi.



Cuối cùng ngay cả mẫu hậu cũng không thúc giục nữa, nằm nghiêng người trên giường của Tiễn Bảo Bảo, trầm mặt không nói câu nào.



Ta cảm thấy ta cũng đã tiêu hao hết sức lực, định đỡ mẫu hậu ngồi dậy. Ngay cả chúng ta cũng có dáng vẻ này, Lâm mỹ nhân bên kia còn có thể chống đỡ sao? Huống hồ, đã sớm không còn nghe thấy tiếng kêu của Lâm mỹ nhân nữa. Ta có dự cảm bất thường.



Thời gian trôi qua từng chút một, trong phòng không còn người nói chuyện nữa.



Lại đợi tầm hai canh giờ nữa, ta đã không còn kiên nhẫn, cảm thấy có lẽ rốt cục ta cũng phải mất đứa con trai này. Có lẽ nó vốn không có số mệnh là người thừa kế, là trời không chiều ý người thôi. Hoặc là, ta vốn đáng đời làm một người cô đơn, không xứng đáng có người thừa kế y bát* của ta.



*y bát (áo cà sa và cái bát của thầy tu): vốn để chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, về sau được mở rộng để chỉ toàn bộ sự nghiệp, tài năng, tư tưởng,... mà người đời trước truyền lại cho đời sau



Nếu không phải mẫu hậu vẫn còn kiên trì, có lẽ bây giờ ta đã muốn hồi cung rồi.
Ta lui ra ngoài. Hoa thái y đi ngay sau lưng ta.



Không chờ ta hỏi, Hoa thái y liền chủ động nói: "Thật sự vô cùng may mắn, chỉ chậm một bước nữa thôi là một xác hai mạng rồi. Đứa bé này là sinh non, thiếu chết nữa đã chết trong bụng mẹ." 



"Vất vả cho các ngươi rồi." Ta nói.



Trên mặt Hoa thái y không hề có ý cười, hắn cũng không chúc mừng ta, miệng hắn mở ra rồi lại khép lại: "Nhìn lại một chút thôi." Lời nói của hắn lại có chút mơ hồ.



"Là bởi vì cái đầu của đứa bé quá nhỏ sao?" Ta buột miệng thốt lên, lộ rõ sự lo lắng của mình.



Nhưng Hoa đại phu cũng không trả lời ta: "Cựu thần hôm nay thực sự đã mệt rồi. Phải nghỉ ngơi đã." Nói xong thì quỳ xuống từ giã ta.



Hắn cố ý trốn tránh như vậy lại càng khiến ta không yên tâm, nhưng ta cũng không thể nói gì nữa, chỉ có thể để hắn đi.



******



Rốt cuộc ta cũng thở dài nhẹ nhõm, một ngày này thực sự đã giày vò ta đủ mệt mỏi rồi.



Ta đến chỗ A Nam, vừa lúc A Nam đang dùng bữa. Trong lòng ta có rất nhiều lo lắng, lại không biết nên nói với A Nam như thế nào. Ta nhìn ra được, trong lòng A Nam còn hiểu rõ hơn ta, nhưng rất nhiều chuyện nàng nuốt ở trong bụng, nhất định không chịu nói ra cho ta nghe.



"Hoàng thượng phái thêm người đến trông nom cung Tử Lưu đi." A Nam mở miệng trước: "Cũng đừng hy vọng người khác đến báo tin vui, trừ phi mẫu hậu đến, nếu không chỉ có kẻ ngu mới dám đến cung Tử Lưu chọc vào Lâm mỹ nhân đang phát điên kia." Nàng chậm rãi ăn thức ăn trong bát, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nhìn ta lấy một cái. Hiện tại ta đã coi việc gắp thức ăn cho nàng thành thói quen, bất tri bất giác thức ăn trong bát của nàng đã rất nhiều.



Ta cười khổ với A Nam, cảm thấy lúc này cũng không có chút khẩu vị gì đối với một bàn đầy món ăn ngon này. Lâm mỹ nhân đề phòng người trong cung như phòng cướp, chẳng trách ai cũng xa lánh nàng ta.



"Điều Tống ma ma đi chắc chắn là Phùng Yên Nhi." Ta cắn răng một cái, nhỏ giọng nói thầm. Ta nghĩ Phùng Yên Nhi này có thể phái Hà Tử Ngư đi đốt xạ hương, còn cho người đi khắp nơi truyền bá khúc hát ma quỷ kia, đủ để chứng minh nàng ta ghen ghét đứa bé này đến mức nào. Nàng ta làm ra những chuyện này, ta đều ghi nhớ rõ, đến lúc đó coi như thù mới hận cũ đều tính cho nàng ta.



"Chưa chắc!" A Nam chỉ nhả ra hai chữ.



Ta kinh ngạc nhìn A Nam. Không hiểu nàng có ý gì.



"Lúc ra ngoài ta đi cùng Liễu Tu Viện." A Nam nói: "Nàng ta sợ phiền phức, có nói với ta rồi. Hình như là tự Tống ma ma không muốn làm trong cung Tử Lưu. Lâm mỹ nhân ra tay đánh người rất mạnh, Tống ma ma cũng bị đánh, trên người còn bị thương. Liễu Tu Viện nói rằng vốn dĩ không muốn giữ bà ấy, nhưng lão ma ma bà ấy khóc quá đáng thương."



Ta nói không thành lời, cũng không hiểu A Nam là có ý gì. Nàng là muốn giải vây cho ai, hay là còn có thâm ý khác?



Rốt cuộc A Nam cũng ngẩng đầu nhìn ta một cái: "Muốn hại người có rất nhiều cách, sâu cạn đều có, loại phương pháp sâu kín này mới là thủ đoạn chân chính. Nếu không tại sao người ta đều nói, biết người biết mặt không biết lòng! A Nam chỉ nói đến đây thôi, đến lúc đó hoàng thượng sẽ thấy."