Cung Khuynh

Chương 29 : Hoang mang

Ngày đăng: 13:58 19/04/20


“Tĩnh Doanh, đêm nay đáng lẽ phải bắt được một tên gian phu mới đúng, vì sao chỉ có một cung nữ, gian phu Hoắc Liên Tâm an bài đâu?” Vệ Minh Khê nghi ngờ hỏi.



“Nô tỳ đã đem tên gian phu kia giải quyết rồi .” Tĩnh Doanh vẻ mặt không lộ chút biểu tình nào đáp.



“Ngươi bình thường sẽ không nhúng tay, sao lần này lại ra tay giải quyết tên đó?” Vệ Minh Khê kỳ quái hỏi.



“Người kia là người nô tỳ từng quen, có chút oán cừu, dù sao cũng phải chết, không bằng chết ở trong tay nô tỳ.” Tĩnh Doanh biểu tình không đổi nói.



“Tĩnh Doanh, chẳng lẽ ngươi đã quên năm đó khi Thanh Nhi giao ngươi cho bản cung, chính là hy vọng ngươi có thể thoát ly quá khứ sao? Tiếc rằng hoàng cung lại chính là một địa phương người gian ta trá, bản cung đã phụ sự phó thác của Thanh Nhi rồi.” Vệ Minh Khê khẽ lắc đầu nói.



“Nương nương, chuyện này không liên quan đến người, là nô tì cả gan làm bậy.” Tĩnh Doanh quỳ xuống.



“Ngươi có muốn trở về bên Thanh Nhi không?” Vệ Minh Khê thở dài hỏi.



“Không, nương nương, nô tỳ có làm sai điều gì, thỉnh nương nương trách phạt, đừng đuổi ta rời đi, đây là nô tỳ nợ tam tiểu thư .” Tĩnh Doanh dập đầu xuống sàn đá phiến lạnh như băng.



“Ngươi làm cái gì vậy? Thanh Nhi sẽ không nguyện nhìn thấy ngươi như vậy đâu, mau đứng lên đi, bản cung không có ý trách cứ gì.” Vệ Minh Khê nâng Tĩnh Doanh đứng lên.



“Cám ơn nương nương!” Tĩnh Doanh không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng dậy.



“Cung nữ kia đi vào rồi thế nào?” Vệ Minh Khê có chút tò mò hỏi.



“Nô tỳ cảm thấy là âm thịnh dương suy.” Tĩnh Doanh phát biểu ý kiến.



“Các nàng……” Vệ Minh Khê muốn nói lại thôi, kỳ thật trong lòng đoán được chút ít , chỉ là có phần không muốn tin tưởng.



“Nô tỳ nghe được thanh âm, là nữ nữ, hẳn là làm chuyện đó.” Tĩnh Doanh thành thực nói, hơn nữa nói có phần trắng trợn.



“Ngươi lui xuống đi!” Vệ Minh Khê để cho Tĩnh Doanh lui xuống.



Lời của Tĩnh Doanh vừa rồi giống như tiếng sét đánh sâu vào tâm khảm Vệ Minh Khê, nữ nhân cùng nữ nhân lại thực sự cũng có thể làm chuyện đó sao? Giờ phút này không biết vì sao Vệ Minh Khê lại nghĩ tới Dung Vũ Ca, cũng không hiểu sao lòng lại chợt thảng thốt, nàng nhớ Dung Vũ Ca cũng tìm đủ mọi cách lấy lòng mình, đủ mọi hành động thân mật, còn thường xuyên nhìn chằm chằm mình, đôi mắt lúc nào cũng nóng rực….. Không hiểu sao tay nàng càng ngày càng lạnh như băng, hoảng hốt cùng cực, nàng không dám nghĩ tiếp, cũng không dám đoán nữa, nhất định mình nghĩ sai rồi, đoán sai rồi……


-------------------------------------------



“Ngươi về sau sẽ ở lại Vân Phương điện!” Đổng Vân Nhu nói với Tiểu Hoa.



“Vì sao?” Tiểu Hoa khó hiểu hỏi.



“Miễn cho ngươi nói linh tinh, lộ ra một ít chuyện không nên nói .” Đổng Vân Nhu vẫn thực hy vọng tiểu cung nữ Tiểu Hoa này đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.



“Không cần, ta không muốn làm cung nữ Vân Phương điện, người ta về sau muốn làm cung nữ Phượng Nghi cung!” Tiểu Hoa không thèm che dấu vẻ ghét bỏ của mình, đường đường chính chính cự tuyệt .



“Ngươi là ngại Vân Phương điện chỉ là nơi nhỏ bé?” Đổng Vân Nhu từng chữ từng chữ phun ra, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp cung nữ nào không biết tốt xấu như vậy. Mình còn chưa thèm ghét bỏ cung nữ chỉ biết giặt quần áo này, vậy mà nàng còn dám ghét Vân Phương điện của mình, nàng như vậy lại còn muốn làm ở Phượng Nghi cung, nằm mơ!



“Không phải ta ngại Vân Phương điện nhỏ bé gì, trên thực tế Vân Phương điện so với rất nhiều cung điện khác đều lớn hơn, người ta là không muốn hầu hạ chủ tử ác độc như ngươi, người ta cảm nhận chủ tử đều hẳn phải giống hoàng hậu nương nương, xinh đẹp, hiền lành, đoan trang, ôn nhu, thiện lương……”



Tiểu Hoa nói về thần tượng trong lòng với vẻ say mê, hoàn toàn không chú ý tới Đổng Vân Nhu tức giận lắm rồi.



Nghe không hiểu tiếng người thì cũng thôi đi, vậy mà còn dám ngay trước mặt mình nói mình là chủ tử ác độc. Nàng đã khi nào nhìn thấy mình làm khó hạ nhân chưa, đương nhiên đối với nữ nhân ngu ngốc này không tính. Mà nữ nhân ngu ngốc này, chính mình đã không ngại nàng, nàng nên về nhà thắp hương mới phải. Nói đến xinh đẹp, quỷ cũng đều biết mình so với hoàng hậu đẹp hơn, khí chất này nữ nhân ngu ngốc kia hiển nhiên chưa nhận ra, tự nhiên không tính nằm trong phạm vi. Còn hiền lành đoan trang ôn nhu thiện lương, mình cũng có thể giả bộ mà, chẳng qua không cần thiết trước mặt cung nữ này giả bộ thôi.



“Bản cung là chủ tử ác độc?” Đổng Vân Nhu hướng Tiểu Hoa cười âm lãnh.



“Ừm!” Tiểu Hoa liều mạng gật đầu.



“Ngươi không muốn hầu hạ bản cung, bản cung vẫn cứ để ngươi hầu hạ, bản cung cũng muốn làm một chủ tử ác độc xem sao.” Đổng Vân Nhu âm ngoan nói, một tiểu cung nữ mà thôi, mình mà không trị được thì còn làm quý phi làm gì?



Sự thật chứng minh, một quý phi muốn trừng trị một cung nữ, so với việc bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn.



Tiểu Hoa bị thế lực tà ác áp bức, không thể không rưng rưng ở Vân Phương điện mà ngây ngốc.

.