Cung Khuynh
Chương 9 : Cùng nhau dùng cơm
Ngày đăng: 13:58 19/04/20
Vệ Minh Khê rốt cuộc không mở miệng đuổi Dung Vũ Ca nữa, mặc cho nàng ở lại dùng cơm.
Thực đơn Vệ Minh Khê dùng vốn luôn thanh đạm đơn giản. Dung Vũ Ca nhìn thức ăn thanh đạm trên bàn, khẽ nhíu mày, mẫu hậu hoá ra lại khổ hạnh như tăng nhân, thanh tâm quả dục quá đỗi.
“Mẫu hậu, không mang thức ăn lên nữa sao?” Dung Vũ Ca nhìn trên bàn toàn một màu xanh, biết rõ còn cố hỏi.
“Ta đã nói thức ăn tại Đông cung hợp khẩu vị của ngươi hơn mà.” Vệ Minh Khê nở nụ cười. Biết chắc Dung Vũ Ca ăn không quen những thứ này, nhất định sẽ mở miệng oán giận. Giờ phút này Dung Vũ Ca chẳng khác gì một hài tử.
“Mẫu hậu ăn cái gì, Vũ Ca đương nhiên sẽ cùng mẫu hậu ăn cái đó, Vũ Ca không phải người kén cá chọn canh.”
Dung Vũ Ca trợn tròn mắt nói dối. Dung Vũ Ca này nếu mà không hay cầu kì đòi hỏi ý kiến thì thiên hạ này chắc cũng không có ai giống vậy rồi, Vệ Minh Khê không khỏi nở nụ cười. Lúc này Vệ Minh Khê mới cảm thấy Dung Vũ Ca thật giống một tiểu hài tử.
“Vậy là tốt rồi.” Vệ Minh Khê cười nhẹ nhàng gật đầu một cái, khoan thai cầm đũa, từ tốn gấp thức ăn trên bàn, phi thường nhã nhặn.
Dung Vũ Ca tuy rằng bất mãn thức ăn trên bàn nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên mình cùng Vệ Minh Khê ăn cơm, Dung Vũ Ca cũng vui vẻ động đũa. Đừng nhìn thức ăn có vẻ thanh đạm, hương vị thật sự rất ngon, xem ra không thể không khen ngợi ngự trù trong cung thật khéo tay.
Vệ Minh Khê hoàn toàn không nói gì, im lặng dùng bữa. Cơ hồ hoàn toàn không để ý đến Dung Vũ Ca, mà Dung Vũ Ca thì vừa ăn vừa trộm ngắm nhìn Vệ Minh Khê.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê ăn không nhiều lắm, có chút không hài lòng liền gắp một ít thịt cá bỏ vào chén Vệ Minh Khê, hy vọng nàng có thể ăn nhiều một chút.
Điều này khiến cho Vệ Minh Khê vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dung Vũ Ca.
Vốn gia phong Vệ gia phi thường nghiêm cẩn, Vệ phụ và Vệ mẫu tương kính như tân. Nhưng bọn họ tựa như chỉ có phần kính nhau mà thiếu đi phần yêu thương. Chưa bao giờ gây gổ hoặc thậm chí vì sự tình gì đó mà đỏ mặt, hành động gắp thức ăn vô cùng thân thiết này dĩ nhiên tuyệt đối chưa bao giờ xuất hiện ở Vệ gia.
Gả vào hoàng cung làm Hoàng hậu, càng không có người thay nàng gắp thức ăn. Hoàng đế trượng phu thân phận tôn quý sẽ không làm, nhi tử cũng không từng làm qua. Người đầu tiên làm thế lại là nữ nhân mà trong lòng mình chưa từng xem là con dâu, là nữ nhân mà mình không hề thích qua, cảm giác kỳ quái ngạc nhiên đó thật không tả nên lời. Vệ Minh Khê ngẩng đầu nhìn Dung Vũ Ca, nhưng biểu tình của nàng rất tự nhiên, tựa hồ đây chỉ là việc bình thường thôi.
Vệ gia là gia tộc vô cùng kỳ lạ, trong nhà cũng chưa bao giờ xuất hiện người nổi loạn. Gia giáo phi thường nghiêm ngặt, nên phàm là nam tử, người đó chắc chắn là thế gia đại công tử điển hình nhất. Nữ tử cũng đồng dạng là thế gia thục nhã thiên kim tiểu thư. Tựa như nơi đó là cái nôi chuyên sản sinh ra một mô phạm của dòng dõi quý tộc, đối nhân luôn ôn hòa có lễ, thế nhưng họ lại thiếu đi vài phần cá tính góc cạnh.
Vệ Minh Khê mười năm trước là như thế, mười năm sau vẫn là như thế. Ngay cả tướng mạo cũng chưa biến hóa chút nào, ngũ quan vẫn như trước thanh nhã giống liên hoa, cực kỳ bình tĩnh, nhã nhặn lịch sự, cái gì cũng là không thể khiến nàng kinh hoảng. Khiến cho trượng phu ngoài việc kính nàng cũng không còn gì khác, không sinh ra chút cảm giác thân mật nào, dù là lúc thân mật nhất trên giường nàng cũng ẩn nhẫn thanh đạm, như nước trong veo, chỉ một màu đạm nhạt.
Cao Hàn thuở thiếu niên cũng từng cố tìm hiểu Vệ Minh Khê, nhưng tính nhẫn nại không đủ nên đã sớm từ bỏ, dù ở khoảng cách gần nhưng lại như sinh ra cái cảm giác không thể khống chế được nàng, dù rằng rõ ràng nữ nhân này tuyệt đối ngoan ngoãn phục tùng mình.
Chính mình cũng chỉ yêu duy nhất nữ nhân này, tuy rằng chữ yêu đặt ở trên người Hoàng đế tựa hồ rất buồn cười, mà Cao Hàn hiện tại nghĩ đến cũng cảm thấy có chút buồn cười, kia có lẽ chỉ là ảo giác của thời niên thiếu. Vệ Minh Khê không phải nữ nhân đẹp nhất nhưng lại luôn khiến cho người ta không thể bỏ qua.
“Nàng cảm thấy phong cho hai nàng kia là gì mới tốt?”
Cao Hàn hỏi, hắn định phong tân sủng cấp bậc cao một chút, dù sao hai người này so với tần phi trước kia gì đều hợp tâm hắn hơn, chẳng qua hắn vẫn muốn nghe ý kiến của Hoàng hậu.
“Đổng Vân Nhu và Hoắc Liên Tâm giống nhau, gia thế đều không tầm thường, tướng mạo lại mỗi người mỗi vẻ, lại được Hoàng thượng yêu thích, vậy phong Đổng Vân Nhu làm quý phi, Hoắc Liên Tâm làm chiêu nghi, Hoàng thượng cảm thấy thế nào?” Vệ Minh Khê hỏi ngược lại.
Cao Hàn ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại liền cảm thấy ý tưởng của Vệ Minh Khê thật là khéo. Kỳ thật Cao Hàn tuy rất thích Hoắc Liên Tâm, nhưng Hoắc gia là sĩ tộc đại gia, không thể lại cổ vũ khí thế Hoắc gia thêm nữa. Đổng Vân Nhu bối cảnh lại tương đối đơn giản, Đổng An bất quá chỉ là một thư sinh nghèo thi đậu tiến sĩ, mới bò đến chức vị ngũ phẩm mà thôi, cũng không có bối cảnh gì. Đồng dạng là tú nữ được chọn, về tình về lý, Hoắc Liên Tâm phải được phong cao hơn một bậc, nhưng lập Đổng Vân Nhu làm phi, Hoắc Liên Tâm sẽ bị thấp hơn một bậc, rõ ràng là mình chèn ép Hoắc gia, có thể cảnh giác Hoắc gia, nhưng cũng không quá rõ ràng. Mọi người nhiều lắm cũng chỉ nghĩ Hoàng thượng thiên vị mà thôi.
Hoàng hậu thật sự là lợi hại, có thể ở hành động tuyển phi nghĩ nhiều như thế. Cao Hàn cảnh giác, hắn có phải đã đánh giá thấp Hoàng hậu hay không?
“Thế nhưng các nàng đều không tầm thường như nhau, vì sao Hoàng hậu lại muốn phong cho mỗi Đổng Vân Nhu làm quý phi?” Cao Hàn đã biết rõ còn cố tình dò xét.
“Vân Nhu thoạt nhìn cá tính có vẻ mạnh hơn, lập tức nâng đỡ nàng, nàng sẽ không tranh giành cưng chiều quá mức, Liên Tâm tựa hồ sẽ không để ý nhiều như vậy, dù sao những người phân lượng ngang hàng thì luôn thích so sánh, Hoàng thượng cảm thấy thế nào?” Vệ Minh Khê hỏi, nàng tự nhiên biết chỉ nên nói với Hoàng đế quan điểm của Hoàng hậu mà không phải là tâm tư Hoàng đế.
“Hoàng hậu nói rất đúng, cứ quyết định như vậy đi.” Cao Hàn thấy Hoàng hậu không nghĩ tới mặt đó, liền cảm thấy người anh minh nhất vẫn là mình, suy nghĩ của Hoàng hậu tuy có chút đạo lý, chỉ là không cao bằng mình mà thôi.
“Tốt lắm, thần thiếp lập tức hạ ý chỉ cho các nàng.” Vệ Minh Khê khẽ cười. Trong nụ cười hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, trong lòng nàng biết thoạt nhìn hắn không để ý Liên Tâm nhưng thật ra là để ý nhất, mà Đổng Vân Nhu cũng không phải loại chỉ biết để người ta cắm sừng.
———————–o0o———————-